Thành thật xin lỗi cũng chẳng thể khiến Thương Phạt dễ chịu hơn tẹo nào.
Cứ nghĩ đến lâu nay luôn bị y tính kế, lừa gạt, đã thế sức mạnh của y còn hơn cả hắn, hắn lại cảm thấy cực kỳ thất bại.
"Phu quân..." Bạch Ngôn Lê nói xin lỗi xong, rón rén lui vào một góc.
Thương Phạt không nổi giận, mà giờ hắn cũng không có tâm trạng đâu mà trút giận.
Nhớ lại mỗi một chuyện nhỏ nhặt xảy ra sau khi hắn tỉnh lại ở Bạch Gia thôn, rất nhiều lần hắn cố ý thong thả kéo dài thời gian, đến phút trót mới ra tay bảo vệ Bạch Ngôn Lê, chủ yếu là để ra oai.
Nhưng Thượng Cổ kỳ, không đúng, có lẽ thực lực của y còn trên cả Thượng Cổ kỳ nữa, dù có dùng thuốc để áp chế, thì mấy chuyện hắn làm, y cũng chứng kiến hết rồi.
A a a!
Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, Thương Phạt muốn đào lỗ chui xuống đất.
"Khi đó..." Hít sâu một hơi, quay lưng về phía Bạch Ngôn Lê, hắn khó khăn lắm mới cất được tiếng.
"Sao ạ?" Bạch Ngôn Lê dè dặt hỏi.
"Ta..." Có lần, trong cuộc họp, lũ yêu quái bên dưới cố tinh khiêu khích Bạch Ngôn Lê.
Lúc ấy, Bạch Ngôn Lê bị yêu khí làm cho kinh hãi, suýt chút nữa mất đi thần trí.
Sau đó, hắn bước xuống, đặt một tay lên vai y, cứu y thoát ra.
Thực ra có vô số cách giải quyết, không cần thiết phải đụng chạm, hơn nữa...Nhắc đến chuyện này, biểu hiện của Bạch Ngôn Lê khi ấy lại càng làm hắn điên tiết.
"Làm sao ạ?" Bạch Ngôn Lê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314930/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.