"Phu quân yên tâm." Dù biết rõ Thương Phạt nói thế chỉ để biện minh cho bản thân, Bạch Ngôn Lê vẫn nghiêm chỉnh thề thốt, "Chỉ cần ta còn sống, ta tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào ngoài người chạm vào ta."
"Ta chỉ nói một lần này thôi, nhân lúc ta chưa hối hận mà đổi ý." Thương Phạt trầm giọng nói, "Ngừng trận chiến này lại, đi theo ta."
"..." Bạch Ngôn Lê không lập tức trả lời, chỉ đăm đăm nhìn Thương Phạt, dịu dàng tha thiết khắc ghi từng đường nét của hắn.
Thương Phạt cau mày.
Hắn luôn cảm thấy dường như Bạch Ngôn Lê vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt nào đó dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.
"Ngươi..." Hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói, "Ta cũng chỉ cho ngươi một cơ hội này.
Ta chẳng qua chỉ đầu óc ngớ ngẩn nhất thời mà nói thế, bỏ lỡ rồi thì sau này có muốn đổi ý cũng không được.
Đây là lần cuối cùng giữa ta và ngươi..."
"Sẽ thắng." Bạch Ngôn Lê nhấn mạnh từng chữ, chen vào lời hắn.
Y siết chặt nắm tay, nhắc lại, "Chúng ta sẽ thắng, Hạo Nguyệt sẽ thắng."
"Ngươi rõ là..." Thương Phạt thật sự thất vọng nhưng không biểu hiện ra.
Hắn quay mặt đi, đưa lưng về phía Bạch Ngôn Lê, không muốn thấy y nữa.
Bạch Ngôn Lê vẫn đứng đó, không ngừng lặp lại, "Phu quân yên tâm, sẽ thắng mà."
"Lão tử mặc xác ngươi!" Thương Phạt mắng một câu, cảm thấy thật mất mặt, có chút hối hận vì đã đưa ra đề nghị vừa rồi, không biết kiếm cái lỗ nào chui xuống cho vừa.
Giấu nỗi lòng phức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314931/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.