Sau khi rung chuông không lâu, Bạch Ngôn Lê đã tới, cứ như thể vẫn luôn chờ hắn gọi.
Thương Phạt bắt cheo chân ngồi dựa vào thành giường.
Không chỉ có một người tới.
Bạch Ngôn Lê vừa bước xuống thang đá thì đứng chờ một bên, để đám người mặc quần áo hạ nhân lục tục đi xuống.
Những người này khiêng đủ thứ đồ vật khác nhau.
Thương Phạt lười nhác liếc một cái, thấy bọn họ kẻ quét tước kẻ lau chùi kẻ bưng bê.
Bạch Ngôn Lê có chút bất an, khoác trên người tấm áo choang đen, dặn dò bọn họ làm việc, tránh né nhìn sang phía hắn.
Thương Phạt nheo mắt nhìn bọn họ thay mới mấy cây nến đã cháy lụi ở góc phòng, sau đó cũng không biết họ làm gì mà nhảy lên những cánh hoa: Trong đó có một kẻ đến gần một chút thì thân hình bỗng nhòe đi, loáng cái đã xuất hiện trong phòng giam của hắn, tay bưng một chậu nước.
Rồi lục tục thêm vài kẻ tiến vào.
Bọn họ làm như không thấy hắn, khom lưng quét quét dọn dọn, bày bày biện biện.
Nào chậu rửa, nào khăn mặt, nào bàn ghế linh tinh, đồ đạc càng lúc càng nhiều.
Ba bốn nam nhân cao lớn cầm tấm rèm đỏ treo lên cao.
Ngoài ra còn có mấy chậu hoa và đồ trang trí nữa.
Thái dương Thương Phạt khẽ giật, nhìn bọn họ đặt thêm sách vở lên bàn.
"Bạch Ngôn Lê." Hắn mở miệng, vẫn không chịu rời khỏi giường.
Đằng kia, Bạch Ngôn Lê luôn cố gắng tỏ ra vô hình, bỗng nhiên cứng đờ người, chầm chậm quay sang hắn.
Thương Phạt điên cả tiết, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314939/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.