Không có ý định phá lồng nữa, Thương Phạt quay người lại, nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê, vẫy vẫy tay.
Người kia đã thu kiếm lại, giống như ngày xưa, chăm chú nhìn hắn.
Thương Phạt đã nghĩ y sẽ kháng cự, nhưng Bạch Ngôn Lê ngoan ngoan chạy đến.
Thương Phạt túm lấy cổ y, nhấc bổng lên cao.
"Phu quân..."
Ngón tay dùng sức siết chặt, Thương Phạt tàn nhẫn nói, "Mở ra."
Tuy hắn không thoát được cái lồng giam này, nhưng con người này thì sao? Thương Phạt nhất tay lên.
Bạch Ngôn Lê không vung vẫy, hai chân từ từ rời mặt đất, gương mặt cũng đỏ ửng, không nói chuyện được trôi chảy nữa, "Ta...khụ khụ..."
"Mở lồng ra." Hắn xách cổ y, quay sang bên kia, dùng sức đè y lên song sắt.
Bạch Ngôn Lê vùng vẫy hai chân, những bùa chú mày vàng không gây tổn hại cho y, nhưng nước mắt sinh lý bắt đầu chảy xuống.
"Mở lồng ra!" Móng tay màu đen của Thương Phạt mọc dài, đâm vào da thịt trên cổ người nọ.
Bạch Ngôn Lê giữ lấy bàn tay đang siết vào cổ mình, không dùng sức cạy ra, chỉ nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay ấy, vẻ mặt thống khổ nhưng ánh mắt lại thâm tinh.
Thương Phạt không nghi ngờ gì, chỉ cần hắn dùng thêm chút sức thì có thể khiến y đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng bộ dạng không nhúc nhích, im lìm như con cá chết, không oán không giận của Bạch Ngôn Lê lại khiến hắn buồn nôn.
"Dù chết ngươi cũng không mở cái lồng này ra đúng không?"
Bạch Ngôn Lê cố hít mấy hơi, có máu từ trên cổ chảy xuống xương quai xanh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/314941/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.