"Ngươi ung dung quá nhỉ!" Thương Phạt nói với giọng điệu như sắp bùng nổ.
Đám tiểu yêu và bán yêu bảo vệ Bạch Ngôn Lê ngơ ngác nhìn nhau, chạm chạp mãi không dám lui.
"Còn không mau cút?" Thương Phạt thấp giọng, dùng một chút yêu khí.
Những tiểu yêu và bán yêu lập tức ôm miệng ôm đầu.
Kẻ phản ứng mạnh nhất là Đào Bão Bão bên cạnh Bạch Ngôn Lê, tiểu hoa yêu đáng thương ngã gục xuống đất, nôn ra ngụm máu lớn.
Thương Phạt trầm mặt, không chút thương tiếc.
"Ra ngoài trước đi." Bạch Ngôn Lê vẫn ngồi, vươn tay đỡ hoa yêu dậy.
Quả đào trên đầu Đào Bão Bão héo rũ, có chút sợ hãi nhìn Thương Phạt.
"Cứ ra ngoài đi." Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng, vẻ mặt cũng vẫn điềm nhiên như thế, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiên quyết.
Thương Phạt không chịu nổ điệu bộ này của y.
Đến nước này rồi, ít nhiều gì y cũng nên tỏ ra sợ sệt chứ.
Lồng ngực phập phồng, chờ khi đám hộ vệ đã đi hết, hắn vung tay một cái, cửa phòng lập tức sập lại, mạnh tới mức bụi trên góc tường hơi lả tả rơi xuống.
"Sao phu quân lại giận như vậy?" Bạch Ngôn Lê nhắm mắt, Thương Phạt nhìn y điềm nhiên rót một chén trà nóng.
"Sao ngươi không hỏi xem." Thương Phạt hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc mình choang váng, "Xem bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
"Đại yêu ở Tuy Phục đến." Ngay từ đầu, yêu quái mới đến đã hô tên Bạch Ngôn Lê, y lập tức được đưa đến bảo vệ ở nơi này, "Người tới đây nghĩa là đã giải quyết xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/315004/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.