Nhìn y từ xa, ý cười tuyệt vọng từ từ lắng đọng trong mắt nàng: "Nhưng bệ hạ à...... thần thiếp không muốn tiếp tục lấy thân phận của người khác để ở bên cạnh người nữa rồi."
Nụ cười tuyệt vọng đó như một cây kim đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất của trái tim y.
"Người vẫn luôn cường điệu rằng, người muốn thiếp ở bên cạnh người không phải vì khuôn mặt này giống Liễu Uẩn Nịnh như đúc đó sao?"
Nàng cười, cười tươi như vậy, động lòng người như vậy, nhưng mắt nàng, dưới đáy mắt sâu thẳm đó lại như đang nhỏ lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi thẳng xuống đáy lòng.
Từng giọt nước mắt ấm áp thầm rơi trong lòng, khắc cốt, ghi tâm.
Vị Đế Vương im lặng nhìn nàng đang ngồi cách y mười bước, khoảng cách mười bước chân đó tựa như nghìn dặm núi, vạn hải lý, xa đến nỗi không bao giờ lại gần nhau được.
Lắc đầu, ánh mắt nàng quá đỗi đau thương, đau thương đến vậy: "Nhưng thiếp không muốn tiếp tục làm thế thân của người khác nữa rồi."
"Từ đầu đến giờ chưa từng có ai thừa nhận sự tồn tại của Liễu Vận Ngưng......"
"Nàng đang làm cái gì vậy?"
Mắt thấy nàng đưa tay lên, y kinh hoàng, đại não chưa kịp phản ứng thì cả người y đã lao về phía trước.
Nhưng muộn rồi, với khoảng cách mười bước, dù y có nhanh đến đâu cũng không thể cản được.
Màu máu còn đẹp hơn cả sắc màu hoàng hôn, trượt theo gò má nàng chảy xuống nền đất lạnh lẽo, đỏ như vậy, một màu đỏ của đớn đau, khiến hai mắt y bỏng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/390397/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.