Giống nhau như đúc? Không, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.
Một người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, một người có khuôn mặt tái xanh không còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn đi nữa có ai mà nhận không ra chứ?
"Tại sao lại thành ra như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của nàng, lòng cứ dợn dợn khó chịu, một người không thích khóc như nàng mà nay lại không cầm được nước mắt.
"Sao muội lại bệnh nặng như vậy? Bệ hạ không chăm sóc tốt cho muội sao? Rõ ràng người......" Nàng nghẹn ngào không nói nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, bỗng nhào đến ôm chặt lấy nàng.
Lưu Dục đứng một bên không nhịn được: "Sao bệ hạ có thể sẵn lòng chăm sóc nương nương được cơ chứ, người oán hận nương nương, nương nương......"
"Lưu Dục!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt Lưu Dục rất khó coi, không cam tâm ngậm miệng lại.
Liễu Uẩn Nịnh vẫn chưa hiểu lắm, tiếp tục truy vấn: "Lưu Dục nói vậy là sao? Bệ hạ oán hận nương nương cái gì chứ? Tại sao lại nói vậy?"
Lưu Dục quay mặt đi không đáp.
"Ngươi nói đi chứ Lưu Dục, đừng có nói chuyện nửa vời như vậy, rốt cục là làm sao, ngươi mau nói đi!"
Lưu Dục đè nén cơn tức giận, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thèm để ý đến ánh mắt Liễu Vận Ngưng, nói trắng ra: "Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/390404/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.