"Đại tiểu thư?" Lúc Lưu Dục nhìn thấy Liễu Uẩn Nịnh đứng trước cửa, nàng sợ đến nỗi đờ người: "Đại tiểu thư, sao người lại ở đây?"
—- Đại tiểu thư đã về, vậy nương nương phải làm sao bây giờ?
"Suỵt!" Liễu Uẩn Nịnh bảo nàng nhỏ tiếng một chút: "Đừng la lớn vậy chứ, ta chuồn tới đây, Nhị tiểu thư đâu?" Nàng ngoái đầu vào xem: "Muội ấy đang ngủ à?"
Lưu Dục lắc đầu: "Nương nương đã dậy rồi, nhưng hôm qua nương nương ngất xỉu, hôm nay bệ hạ dặn không được cho nương nương rời giường, nên nương nương còn đang nghỉ ngơi."
"Hả?" Liễu Uẩn Nịnh nhướng đôi mày thanh tú: "Xem ra bệ hạ rất xem trọng Vận Ngưng nhỉ?"
Lưu Dục cười khẽ: "Chẳng qua bệ hạ là đang xem trọng khuôn mặt nương nương đó thôi!"
Nghe vậy, Liễu Uẩn Nịnh dời mắt sang nhìn nàng, đi vòng quanh nàng dò xét, đến khi Lưu Dục nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu mới nói: "Ngươi thật sự cho là vậy sao?"
Lưu Dục cười cay đắng: "Đại tiểu thư, người chưa được tận mắt nhìn thấy đó thôi, nương nương người, ôi......" Lưu Dục thở dài: "Không nói thì thôi, Đại tiểu thư, lần này bệ hạ đi tìm người về sao? Vậy có phải người sẽ không bỏ đi nữa không?"
"Vận Ngưng làm sao?" Nàng chau mày hỏi.
—- Nàng ghét nhất là những kẻ ăn nói nửa vời.
"Nói ra thì dài lắm......"
"Vậy nói ngắn gọn thôi!"
Lưu Dục cười cười: "Đại tiểu thư, người không thay đổi chút nào ha!"
"Đang yên đang lành, tại sao ta phải thay đổi chứ!" Liễu Uẩn Nịnh tức giận trừng nàng, trợn tròn hai mắt, chống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-than/390406/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.