Khương Thanh Uyển thấy hai mắt hắn phiếm hồng, dù trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt nhưng đáy mắt đầy bi thương, không khỏi giật mình.
Nhưng nàng tự giễu cong khóe môi, quay đầu đi chỗ khác. Ánh mắt rơi xuống bức tường thành đỏ thẫm cùng những viên ngói lưu ly vàng tươi.
Đang là buổi sáng, ánh mặt trời gay gắt, những tia nắng hắt lên viên ngói lưu ly phản chiếu lại vô cùng chói mắt. Đôi mắt của Khương Thanh Uyển cũng có chút mỏi.
Tiết Minh Thành lúc này cũng chú ý tới dáng vẻ kỳ lạ của Thôi Quý Lăng. Trong lòng hắn dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng không hề biểu lộ ra mặt. Mà chỉ mỉm cười: "Nhìn thần sắc đại đô đốc có vẻ không tốt, đêm qua không chú ý nghỉ ngơi sao? Bây giờ đang độ vào thu, thời tiết hanh khô, cũng dễ mắc nhiều bệnh tổn thương phổi, đại đô đốc cần phải bảo trọng thân thể."
Nghe có vẻ như đang quan tâm đ ến hắn.
Thôi Quý Lăng liếc nhìn Tiết Minh Thành một cái.
Hắn là người ít nói, không giỏi ăn nói. Hơn nữa, biết tin kiều thê mình không còn, trong lòng hắn vô cùng đau đớn, lúc này bất kể chuyện gì cũng không thể khiến hắn vui vẻ lên được. Vậy nên hắn không có tâm tình đấu võ mồm cùng Tiết Minh Thành, mà lạnh nhạt gật đầu coi như là chào hỏi. Sau đó trực tiếp đi về hướng xe ngựa của mình.
Khi lên xe ngựa, bước chân hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Thanh Uyển một chút.
Địch ý của vị tiểu cô nương này đối với mình, hắn cảm nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-thuc/474840/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.