Ngày 15 tháng 6, trời trong xanh không một gợn mây.
Tô Từ gần đây rất buồn ngủ, nhiều chuyện trở nên ngày càng mơ hồ.
Tiểu Như vô cùng lo lắng: “Nương nương, Bệ hạ và các đại thần đã đi săn ở ngoại thành rồi, ba ngày nữa mới về, Tiểu Như đi cùng người dạo Ngự hoa viên nhé? Trước kia người và Cẩm Nhi cô nương cũng thích đi dạo ở đó.”
Nhắc đến Cẩm Nhi, Tô Từ lại ngẩn ra: “Cẩm Nhi là ai?”
Tiểu Như cũng sững sờ, nhìn Tô Từ, há miệng, cuối cùng không nhắc lại nữa.
Chỉ hỏi: “Nương nương, gần đây người sao vậy? Cứ hay quên. Nô tỳ đi mời Lục thái y lại nhé?”
Tô Từ khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Lục thái y vẻ mặt đầy tâm sự.
“Sao vậy, Lục thái y, thân thể của ta không ổn nữa rồi sao?”
Lục thái y hạ giọng nói: “Nương nương, người đã mang thai hơn một tháng, nhưng cơ thể người lại yếu như vậy, đứa bé này e rằng không giữ được, nếu đứa bé lớn hơn một chút, e rằng sẽ là một xác hai mạng!”
Nàng vậy mà lại có thai?
Tô Từ đưa tay lên xoa bụng, còn chưa kịp phản ứng lại niềm vui khi mang thai, lại bị dội thẳng xuống đáy vực.
Trong thâm cung này, nàng khó khăn lắm mới có được một đứa con bầu bạn, tại sao lại không giữ được?
“Chẳng lẽ… không có cách nào khác sao?”
Lục thái y lắc đầu: “Nương nương, y thuật của hạ quan nông cạn, thực sự không thể nghĩ ra được cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-chi-the-zhihu/2910798/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.