Ngày 16 tháng 10, giờ Sửu, mưa bão, một tiếng trẻ sơ sinh khóc vang vọng khắp Cung Khôn Ninh.
Tô Từ từ những tiếng kêu đau đớn xé lòng ban đầu, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng thở yếu ớt.
“Nương nương, là một tiểu hoàng tử!” Tiểu Như ở bên cạnh vui mừng đến bật khóc.
Nhưng Tô Từ đã không còn một chút sức lực, thậm chí còn không thể nhìn đứa bé một lần.
“Nương nương, người sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như thế!”
Nhìn thấy máu tươi làm ướt gần hết tấm chăn, Tiểu Như sợ hãi tột độ.
Tô Từ cảm nhận nhiệt độ trong cơ thể dần dần mất đi từng chút một, chợt nhớ đến lời Tiêu Quân Sở nói trước khi đi, rằng hắn sẽ trở về trước khi đứa bé chào đời.
Nhưng lời hứa cuối cùng của người đó, cũng thất hứa rồi.
Tô Từ khó khăn hé miệng, giọng nói khô khốc yếu ớt: “Tiểu Như… sau khi ta chết… hãy đốt một ngọn lửa… thiêu rụi Cung Khôn Ninh này…”
Những thứ không thể mang đi, nàng sẽ đốt hết!
Kiếp này kiếp sau, nàng đều không muốn có bất cứ dây dưa gì với Tiêu Quân Sở nữa!
Tiểu Như ôm đứa bé, không ngừng lắc đầu: “Không đâu, nương nương sẽ không sao đâu, Tiểu Như sẽ đi cầu xin Hoàng quý phi nương nương, để nàng ta cho thái y đến khám cho người!”
Khóe miệng Tô Từ nở một nụ cười: “Chàng thiếu niên mà ta yêu, đã hy sinh trong trận chiến Trường Lĩnh năm năm trước… Tiểu Như, ta phải đi tìm chàng ấy đây.”
Tiểu Như sững sờ, nghẹn ngào, nước mắt càng tuôn như suối: “Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-chi-the-zhihu/2910801/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.