Sắc mặt của An tái nhợt, vô thức lùi lại một bước, trong đầu ong ong.
Người phụ nữ đó, thực sự đã chết rồi sao?
Khô máu, bị hành hạ đến chết?
Từ xa vọng lại tiếng đàn tì bà ai oán, cùng với tiếng hát du dương.
“Lang cưỡi ngựa tre đến, loanh quanh bên giường trêu quả mơ xanh, cùng nhau sống ở Trường Cán, hai ta thuở nhỏ không nghi ngờ gì nhau…”
Tiêu Quân Sở nhìn xung quanh.
Sao có thể? Tô Từ sao có thể chết?
Người phụ nữ này trước nay luôn giỏi diễn trò trước mặt hắn, đây nhất định lại là khổ nhục kế của nàng, nhất định là như vậy!
Tiểu Như quỳ đến trước mặt hắn, đưa một bàn tay dính đầy máu: “Bệ hạ, người hãy nhìn xem, máu trên tay và người Tiểu Như đều là của Hoàng hậu nương nương, người đến cuối cùng cũng không nhắm mắt được, Bệ hạ…”
Tiêu Quân Sở nhìn những vết máu đã khô, không thể tin được mà lắc đầu, quát lớn: “Câm miệng! Người đâu, lôi nàng ta xuống cho trẫm, không cho phép nàng ta nói lung tung!”
Thường Lỗi nhận lấy đứa bé từ tay Tiểu Như, đưa mắt ra hiệu cho các cung nhân phía sau.
Tiểu Như bị lôi đi, miệng vẫn không ngừng kêu: “Nương nương đã yêu Bệ hạ cả một đời, chẳng lẽ không đáng để Bệ hạ đau lòng một chút sao? Không đáng để người ban cho nương nương một chút thương xót sao!”
Giọng Tiểu Như dần xa, Tiêu Quân Sở đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nực cười, Thường Lỗi, ngươi nói cho trẫm biết, một người hiền lành như Quý phi sao có thể hãm hại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-chi-the-zhihu/2910802/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.