Chàng bước qua bậc cửa.
Lăng Ngọc xem như không nhìn thấy chàng, ôm nhi tử vào lòng thơm: “Mẹ thích bé Đá nhất!”
Bé Đá bị nàng thơm đến nỗi cười hớn hở, tiếng gọi ‘mẹ’ cũng vang hơn bình thường.
Trình Thiệu Đường nhìn hai mẹ con đang phớt lờ mình, ho khan một tiếng: “Tiểu Ngọc, chúng ta nói chuyện đi.”
Lăng Ngọc đặt con xuống đất, rồi nhìn thằng bé đi lại trong phòng.
Thằng nhóc này đã có thể đi lại khá vững, cứ đi được một đoạn là lại ngoảnh đầu nhìn nàng cười hi hi, nhìn trông vô cùng thích thú.
“Có gì mà nói chứ? Chàng cứ làm nghĩa sĩ trung thành của chàng đi, thiếp và bé Đá nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.”
Trình Thiệu Đường biết nàng đang giận vì mình coi nhẹ thương thế mà cương quyết phục chức, chàng ngó nghiêng xung quanh, sau khi xác định ngoài phòng không có người nhìn lén mới sải bước đi đến, bất chấp nàng vùng vẫy mà ôm chặt lấy eo nàng từ phía sau, khiến nàng phải dựa vào ngực mình, sợ nàng lại lộn xộn nên chàng nói khẽ: “Vết thương ở ngực vẫn chưa khỏi hẳn, nàng đừng chạm vào nhé.”
Quả nhiên, lời vừa dứt chàng đã thấy Lăng Ngọc ngừng cựa quậy, nhưng lại nghe thấy đối phương ăn nói ngang ngạch: “Tốt nhất là đừng khỏi hẳn, đau chết chàng đi, để chàng đỡ phải suốt ngày nghĩ mình là thân đồng da sắt, lấy mạng làm liều!”
Chàng cúi đầu bật cười: “Đến lúc đó, chỉ sợ ta đau trên người, còn nàng đau trong lòng.”
Lăng Ngọc cười khẩy: “Bản thân chàng còn chẳng quan tâm sức khỏe của mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-be-toi-trung-thanh/1934206/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.