Nhân lúc người lớn đang cười, bé Đá luồn qua đám thị nữ lẻn vào trong phòng như một chú nhỏ, rồi vội vã nhào về phía Vương Thị: “Bà nội ơi, cháu muốn xem muội muội!”
Vương Thị bị nó dọa giật mình, nhanh chóng đứng vững lại, bấy giờ mới cười mắng: “Đúng là khỉ con đáng ghét, suýt nữa làm muội muội giật mình rồi.”
Vừa nói, bà vừa cúi người xuống để bé Đá có thể nhìn thấy tiểu muội muội mới chào đời của mình.
Bé Đá nhón chân lên nhìn em bé được bọc trong tã lót, nó bỗng nhiên nhăn mũi, nói với vẻ thất vọng: “Muội muội gì mà đỏ hỏn dúm dó như khỉ con, giống hệt đệ đệ của đại điện hạ trước đây vậy, không đáng yêu như cháu.”
Vương Thị cười trách: “Cháu còn bé thì biết cái gì, lúc cháu mới ra đời cũng giống như này. Đợi qua mấy ngày nữa muội muội của cháu lớn hơn, con bé sẽ là tiểu cô nương xinh đẹp nhất trên đời.”
“Thật ư?” Bé Đá tỏ ra khá nghi ngờ trước những lời bà nói, nhưng khi nhớ tới dáng vẻ mũm mĩm của thằng nhóc trong cung kinh, nó tin ngay lập tức, bấy giờ mới vui vẻ nói: “Đợi muội muội xinh đẹp hơn, cháu sẽ đưa muội ấy cùng đi chơi.”
Lăng Ngọc mỉm cười, nhìn đôi nhi nữ mà cảm thấy trái tim như được lập đầy.
“Cũng được, bé Đá lớn rồi, lại lại là ca ca, quả thực cháu nên giúp mẹ chăm sóc muội muội.” Vương Thị cười nói.
“Vâng ạ, bé Bùn à, ta là ca ca nè.” Bé Đá cười he he, nhìn tiểu muội muội nói.
“Bé Bùn?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-be-toi-trung-thanh/332224/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.