Triệu Uân ngồi trên bảo tọa, nhìn xuống chúng triều thần đang tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai, ta một câu ngươi một câu, không ai thuyết phục được ai.
“Từ xưa tới nay, khi hai quân giao chiến mà giết tướng đầu hàng là bất nhân bất nghĩa, làm trái với đạo lý lấy nhân nghĩa trị thiên hạ của bệ hạ. Vì thế, hành động lần này của Trình Thiệu Đường thật sự khiến người ta không dám gật bừa.”
“Chúng ta không thể định luận khi chưa biết thực hư thế nào, các vị đại nhân mở miệng ra là đòi kết tội của Trình tướng quân, điều này thật sự khiến các tướng sĩ vào sinh ra tử nơi tiền tuyến lạnh lòng!”
“Trình Thiệu Đường lòng dạ độc ác, năm diệt phỉ ở quân Tây nam đó đã từng có hành vi như vậy. Hiện giờ, những tin đồn về sự tàn ác của hắn sớm đã gây xôn xao khắp nơi, lần này hắn lại giết các binh sĩ đầu hàng cũng chẳng phải chuyện bất ngờ.”
“Ninh Quốc công đã nhiều lần giải thích rằng chuyện năm đó là mệnh lệnh của ông, không liên quan tới Trình tướng quân, sao Tôn đại nhân vẫn khăng khăng đổ chuyện này lên đầu Trình tướng quân vậy, ngài rốt cuộc rắp tâm gì?”
“Ai mà không biết Ninh Quốc công là người có tấm lòng nhân hậu, yêu quý người tài, hơn nữa ông ấy còn rất tán thưởng Trình Thiệu Đường, để bảo vệ hắn nên ông ấy chủ động đứng ra gánh tội danh này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”
“Đúng là hoang đường, nếu như lời ông nói, Ninh Quốc công là người có tấm lòng nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-cua-be-toi-trung-thanh/332225/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.