“Ngươi đừng thêm phiền.” Lý cữu cữu lại không đồng ý.
“Bây giờ chính là thời điểm quan trọng, Ẩn Nhi vẫn không thể phân tâm.” Hắn biết vì sao thê tử lại có loại ý nghĩ này. Theo Lý cữu cữu, mâu thuẫn giữa nhi tử và sanh tế cũng không phải là chuyện lớn gì. Người trẻ tuổi tiểu đả tiểu nháo, lập tức liền tốt, cần gì nghĩ nghiêm trọng như vậy. Đợi đến sau này tôn tử đầy đàn, chuyện gì cũng không phải là chuyện nữa.
Thấy thê tử mím môi, không nguyện ý nghe hắn, Lý cữu cữu nghĩ nghĩ, lại thấp giọng nói: “Sau khi Ẩn nhi trúng cử, tiền đồ chỉ có càng ngày càng tốt, hiện tại hắn đính hôn cho hắn ở phủ thành, có thể có hôn sự gì tốt chứ?”
Nếu lúc trước nhi tử không trúng cử, những gia đình ở phủ thành này tự nhiên không tệ. Nhưng bây giờ Lý Ngọc Ẩn đã là cử nhân.
Trong lòng Lý cữu cữu tự có một tính toán. Sau khi sanh tế trúng cử thì phải tiếp tục thi Hội, hắn đã nói với Tống Sư Trúc xong rồi, nhi tử cùng nhau đến kinh thành thi thử kết cục xem sao. Đến lúc đó trong kinh có một nhà Lý đại nho chiếu cố, nói không chừng nhi tử còn có thể đăng Kim Bảng một lần nữa.
Nếu thật sự là như thế, trong lòng Lý cữu cữu có chút cảm khái, đời này hắn c.h.ế.t cũng không tiếc.
Hắn thở dài một tiếng, nói với Lý cữu mẫu: “Nếu Ẩn Nhi thật sự có thể làm rạng rỡ Lý gia ta, về sau mấy người trong nhà kia, ta cũng không cần quan tâm như vậy.” Dù sao cũng đã được như nguyện.
Lý cữu mẫu im lặng không lên tiếng, biết đây chính là cam đoan phu quân cho mình. Lý cữu cữu tính tình như vậy, muốn nói phu thê nhiều năm như vậy, nàng một chút oán hận cũng không có, khẳng định là giả. Nữ nhân nào mà không muốn bên cạnh phu quân chỉ có một mình mình, hết lần này tới lần khác Lý cữu cữu vì sinh nhi tử, nạp một phòng di nương.
Trong lòng nàng bất bình nhiều năm như vậy, phu quân từ trước đến nay đều mặc cho người làm loạn, một lời hứa mấu chốt cũng không có, hiện giờ hắn rốt cuộc cũng đã nhả ra, Lý cữu mẫu đột nhiên vô cùng phiền muộn, cảm thấy tất cả đều không có mùi vị gì.
Nàng và tiểu cô tử xưa nay quan hệ tốt, ngày thứ hai đến Phong gia đã nói với Lý thị.
Đây là ca ca của mình, Lý thị cũng không tiện nói gì, đành phải an ủi tẩu tử nói: “Trong lòng đại ca có tẩu.”
Lý cữu mẫu lắc đầu: “Không cần kiếm cớ cho đại ca ngươi.” Đều đã lớn tuổi như vậy, mạng mình không bằng tiểu cô, nàng đã sớm tiếp nhận. Cho dù nhớ tới luôn có chút ý khó nói hết.
Nàng cũng không phải không sinh được nhi tử. Sau khi đích trưởng tử xuất thế, bởi vì nàng chậm chạp không có động tĩnh, phu quân liền không nhịn được, luôn lẩm bẩm phú quý gia truyền ba đời mà dừng, trứng gà không thể đặt cùng một rổ, sợ nhi tử đọc sách không thông minh giống như hắn, bại hoại môn hộ Lý gia, nên nạp từng người một vào nhà, thứ tử, thứ nữ cũng lần lượt được xin ra.
Mấy năm nay di nương trong nhà nhiều vô kể, trong lòng Lý cữu mẫu cảm thấy thế nào, chỉ có bản thân nàng mới hiểu được.
Lý thị an ủi vỗ vỗ tay tẩu tẩu, khúc mắc giữa huynh cùng tẩu nàng biết, Lý thị từ trước đến nay toàn tâm toàn ý đứng về phía tẩu tẩu, nhưng nàng ta là nhi nữ gả ra bên ngoài, có một số việc khuyên nhiều cũng khiến người ta phiền.
Lý cữu mẫu buồn bực trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần liền cười: “Không nói những thứ này nữa. Trong nhà gần đây có nhiều việc vui như vậy, chúng ta nói chút vui vẻ.”
Lý thị trên mặt phối hợp cười, lại cùng tẩu tẩu nói chút lời khác, chính là sau tiễn đi khi Lý cữu mẫu, trong lòng nghĩ chuyện của đại ca, trong lòng Lý thị luôn không thoải mái.
Tống Sư Trúc đang kiểm kê lễ vật trong phòng. Lúc trước cửa nhà bọn họ đóng chặt cửa, không thường giao tiếp với người ngoài, sau khi Phong Hằng trúng cử, nhiều thương hộ thân hào không quen biết đều tặng lễ về nhà, như là nhà cửa, ruộng đất, vàng bạc, nô bộc cái gì cần có đều có.
Có nên nhận lấy những hảo ý này hay không, nàng lúc trước đã thương lượng với Phong Hằng một chút, Tống Sư Trúc hiện tại chính là thu xếp đáp lễ.
Tống Sư Trúc đang làm việc trước án, ngẩng đầu nhìn Lý thị, trên mặt không có một chút nụ cười, liền quan tâm hỏi hai câu.
Lý thị lại lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn không muốn lên tiếng, Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, nói: “Có phải cữu mẫu làm sao không?”
Mấy ngày nay cữu mẫu đều phải tới nhà, ai ảnh hưởng tâm tình của nương nàng, cũng không khó đoán.
Lý thị dừng một chút, mới nói: “Còn không phải là cữu cữu ngươi.”
Tống Sư Trúc lập tức vểnh tai, chỉnh lý sổ sách cũng rất nhàm chán, nàng ngồi cả một buổi chiều, đã sớm muốn thay đổi tâm tình.
Lý thị lại không nói tiếp, nếu đổi thành chuyện của nữ quyến nhà khác, nàng cũng nguyện ý lấy ra làm đề tài tán gẫu, nhưng nàng và Lý cữu mẫu dù sao cũng làm cô tẩu cả đời, cũng không muốn để tẩu tử mất uy nghiêm trước mặt tiểu bối, chỉ một câu này về sau, Lý thị liền ngừng lại không nói nữa.
Mặc dù Lý thị nói không tỉ mỉ, Tống Sư Trúc cũng có thể đoán được là chuyện gì. Nếu nói biểu ca trúng cử sau cữu mẫu còn có thể có tâm sự gì... Nàng đang muốn phát biểu ý kiến như vậy, Lý thị lại nói đến chuyện Phong Hằng lúc trước ở tỉnh thành bị cô nương dây dưa.
Tống Sư Trúc cảm thấy phải biện giải cho Phong Hằng một chút: “Hắn không phải người như vậy.”
Lý thị mỉm cười, mặt không biểu tình.
Bởi vì cảm thấy câu nói này không có lực đạo gì, Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, quyết định tìm một chỗ dựa mạnh mẽ cho Phong Hằng. Nàng dùng ngón tay chỉ lên trời, mịt mờ nói: “Cho dù hắn là người như vậy, hắn cũng không dám đi làm chuyện như vậy.”
Sau khi nói ra những lời này, sắc mặt Lý thị quả nhiên hòa hoãn hơn rất nhiều. Nàng không tin phẩm tính của nam nhân ở trên phương diện này, lại nguyện ý tin tưởng năng lực đặc thù trên người khuê nữ.
Theo Lý thị, ngoại trừ tộc nhân Tống thị có tộc quy trói buộc, nam nhân khác đều giống nhau. Nếu có cơ hội, tầm hoan hảo sắc sớm chiều, cũng không thể thiếu. Ngay cả đại ca nàng, người phẩm tính coi như không tệ, cùng thê tử cũng không phải không có cảm tình, nói nạp thiếp còn không phải liền nạp thiếp.
Tống Sư Trúc nhìn nương nàng cuối cùng cũng thoải mái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước nương nàng có ấn tượng không tệ với Phong Hằng, đột nhiên tiêu cực như vậy... Nàng thật sự là không biết ứng đối như thế nào.
Thật ra giữa phu thê đều có đạo lý ở chung.
Không phải nàng đặc biệt có lòng tin với Phong Hằng, mà là nàng có thể nhìn ra, có lẽ là do áp lực đọc sách quá lớn, Phong Hằng thích nhất chính là loại không khí sinh hoạt thoải mái tự tại trong nhà này, nếu trêu chọc nữ sắc sẽ khiến trạng thái gia đình này bị phá hủy, hắn hẳn là tình nguyện khắc chế chính mình cũng sẽ không làm.
Bởi vì Tống Sư Trúc tìm được một lý do vô cùng tốt, Lý thị cũng không muốn tiếp tục nghĩ tới chuyện phiền lòng, liền kết thúc đề tài này, lại hỏi chuyện Phong Hằng hồi hương tế tổ.
Vô luận như thế nào, hiền tế ở trên chuyện đọc sách vẫn đáng giá khen ngợi: “Nương của Phong Hằng biết hắn có tiền đồ như vậy, khẳng định hết sức cao hứng.”
Tống Sư Trúc cũng cảm thấy vui mừng, nàng đã xem qua huyện chí, Phong Hằng hẳn là giải nguyên đầu tiên của huyện Phong Hoa từ khi khai triều tới nay, phong quang bực này, nàng nghĩ thôi cũng có thể biết được khi tin tức truyền về mọi người sẽ vui vẻ cỡ nào.
Nàng tưởng tượng một phen cảnh tượng náo nhiệt trong huyện bây giờ, trong lòng không tự chủ được dâng lên một cỗ tự hào. Nhưng... Nàng nói: “Hẳn là không trở về quê.” Chuyện vinh quang như áo gấm về quê phải chờ lần sau mới có thể thấy được.
Thời gian không kịp, bây giờ đã là tháng tư, tháng chín chính là thi hội.
“Đợi đến khi Bách Nhi và Duy Nhi thi phủ xong, chúng ta sẽ đi.” Tống Sư Trúc nói, “Nếu đi kinh đô quá trễ, dọc theo đường đi quá nóng, Hỷ nhi cũng sẽ không chịu nổi.”
Tống Sư Trúc gần đây luôn chỉnh lý lại hành lý chuẩn bị chuyện ra ngoài, vì khuê nữ mà đồng hành, nàng thật sự là vắt hết óc, bỏ ra rất nhiều nỗ lực.
Nàng vốn muốn cải tạo xe ngựa, lắp thêm thiết bị giảm xóc. Triều Đại Khánh có loại lò xo này, trong ngựa gỗ lưu lại của Tam quốc liền bỏ thêm lò xo, nhưng lò xo chi phí quá đắt đỏ, nàng nói: “May mắn trong tay ta có không ít bạc.” Ngoại trừ lúc đến phủ thành, đồ gia dụng của Phong gia, nàng còn có bạc hồi môn, còn có tiền lãi Cẩm Tú Lâu mà Tống Văn Thắng đưa cho nàng, còn có các loại vàng bạc tài vật lần này thu được.
Thu một ít, trả lại một ít, sau đó còn dư lại không ít.
Bởi vì trong tay dư dả, Tống Sư Trúc chuẩn bị hành trang càng chu đáo hơn.
Nàng định tìm một nhũ mẫu có thể đi theo. Tuy rằng sữa của nàng là thức ăn của khuê nữ, nhưng cũng không thể cam đoan nàng dọc theo đường đi đều khỏe mạnh. Nếu nàng bị bệnh thì không thể cho khuê nữ ăn.
Tống Sư Trúc sinh hài tử lúc trước, cữu cữu cùng Lý gia giúp giới thiệu mấy người phụ nhân, nhưng nàng đã đủ sữa, nên không giữ nhũ mẫu lại. Bây giờ muốn lên kinh, còn phải tìm một nhũ mẫu nguyện ý đi theo mới được.
Chính là bởi vì vấn đề nhũ mẫu này, Tống Sư Trúc đột nhiên cảm thấy mang một đứa trẻ vừa đầy tháng lên đường vô cùng không thực tế.
Một người như nàng đều sợ bản thân không hợp khí hậu sẽ bị bệnh, một tiểu hài tử càng khiến người ta lo lắng hơn.
Chuyện ngoại tôn xa nhà cũng là một tâm sự của Lý thị. Nàng và Tống Sư Trúc liếc nhau, nói: “Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này.” Lý thị ở trước mặt người ngoài, luôn tỏ vẻ ủng hộ đối với cả nhà khuê nữ đi Thượng Kinh, nhưng bí mật, nàng lại cảm thấy bọn họ cực kỳ không đáng tin cậy. Nếu trên đường có bị bệnh, tiểu hài tử có thể không chịu nổi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.