Đêm khuya dần, xung quanh tiếng chó sủa inh ỏi, Hàn lão gia mang theo hai mươi lăm sính lễ hướng đến Ngô phủ nằm ở phía đông trấn Lưu Phong.
Cho đến giờ Mẹo, Hàn lão gia mới mệt mỏi trở về.
Sáng hôm sau, ở Hàn gia, một hồi thanh âm đập cửa ồn ã vang lên.
"Như nhi, đây là món củ sen xào mà con thích nhất, mẫu thân đã đặc biệt sai đầu bếp làm cho con." Hàn mẫu yêu thương nhìn vẻ mặt tái nhợt của con gái, đặc biệt chú ý đến dải băng trắng quấn trên đầu nàng, trong lòng của bà lại nổi lên một hồi đau đớn.
"Đứa con ngu ngốc này, nếu như con thật sự xảy ra chuyện gì, con nói ta cùng cha con phải làm sao đây?" Hàn mẫu vừa khóc vừa nói.
Hàn Mạch Như nhìn thấy Hàn mẫu khóc, vội vàng đặt chiếc đũa đang cầm trong tay xuống, cất lời an ủi. "Mẹ, hài nhi không sao rồi, người đừng lo lắng có được không?"
"Phu nhân, thời điểm con gái cố chấp gả tới Ngô gia, bà cũng khóc. Hiện tại, con gái đã nghĩ thông suốt bà cũng khóc. Khóc gì chứ, không được khóc nữa." Hàn phụ thổi râu, trợn mắt nhìn nương tử của mình đang khóc, âm lượng cao hơn, cất tiếng mắng.
Thật ra nếu như xem xét nghiêm túc, người ta cũng chẳng khó phát hiện việc Hàn phụ vừa mắng Hàn mẫu xong là khóe mắt của ông cũng có điểm ướt át.
Hàn Mạch Như nhìn song thân yêu dấu, cảm thấy kiếp trước mình thật bất hiếu. Sau khi gả đến Ngô gia, ngày thứ ba về lại mặt bị phụ thân chặn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-dinh-menh-cua-tuong-cong-kho-khao/1702678/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.