Nghĩ tới khả năng này, Thương Vô Lăng nghĩ nên nói như thế nào về việc này, con mình khi nào thì hiểu chuyện, khi nào thì được người ta ưa thích, Thương Vô Lăng bỗng chốc thấy khó mở miệng nói a, thế khó xử, không biết bản thân có nên đem chân tướng việc này nói ra hay không.
Nhưng là nếu nói ra sự thật, e rằng kết quả sẽ dẫn đến việc Hàn gia từ hôn.
Sau khi khen ngợi con của Thương gia, Hàn Thiên Liễu trên mặt ý cười từ từ thu lại, trên mặt lại có một chút bi thương, khẽ thở dài, "Thương lão đệ, kỳ thực đại ca còn có một việc nghĩ nên cùng Thương gia các ngươi nói một chút, tránh cho đến lúc đó hai nhà thành thông gia, lại ảnh hưởng đến hòa khí."
Hàn Thiên Liễu nghĩ đến chuyện này, cả người khó chịu, mở miệng nói, "Thực không dám dấu diếm, vào thời điểm một tháng trước, tiểu nữ bởi vì nhất thời hồ đồ, kém chút gả cho Ngô gia, cũng may ở trước lúc thành thân cách một ngày, nàng tỉnh ngộ nghĩ lại, có thể nói như vậy cũng không tạo ra sai lầm lớn”.
"Này là chuyện gì xảy ra?" Thương Vô Lăng nghe được chuyện này, ánh mắt vội vã hướng Hàn Thiên Liễu hỏi.
Hàn Thiên Liễu nhìn hắn khẩn trương như vậy, cho rằng Thương Vô Lăng là tức giận nữ nhi mình lúc trước hồ đồ tạo ra sự việc như vậy, vội mở miệng cùng hắn giải thích, "Thương lão đệ, chuyện này ngươi đừng vội, ta hôm nay có thể đem chuyện này nói ra cho ngươi nghe, liền không có tính toán giấu diếm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-dinh-menh-cua-tuong-cong-kho-khao/1702694/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.