Hàn Thiên Liễu ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Thương Đông Thần đang đứng bên cạnh Thương Lưu thị, cười mị ánh mắt, trong mắt lộ ra vừa lòng.
Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị liếc mắt nhìn nhau, hai vợ chồng dùng ánh mắt thương lượng một chút, cuối cùng hai người không tiếng động quyết định Thương Vô Lăng là người đứng lên nói rõ chuyện này.
Thương Vô Lăng ngồi ở bên cạnh Hàn Thiên Liễu, đầu tiên là rót một ly trà cho Hàn Thiên Liễu, một lát sau mới mở miệng nói, "Hàn đại ca, tiểu đệ hổ thẹn, tiểu đệ kỳ thực có chuyện che giấu ngươi, là chuyện về Thần nhi con ta , hắn, hắn kỳ thực chẳng phải giống như Hàn đại ca vẫn nghĩ là một người trí tuệ, kỳ thực, kỳ thực hiện tại trí óc của hắn mới chỉ như đứa trẻ mười tuổi mà thôi, thực xin lỗi." Thương Vô Lăng nói xong cúi đầu, không dám nhìn xem phản ứng của Hàn Thiên Liễu.
Nghe được chuyện này Hàn Thiên Liễu thật giật mình, miệng mở lớn, qua một lúc lâu, hắn rốt cục lấy lại tinh thần, lắp bắp hỏi Thương Vô Lăng "Không. . . Không là, ngươi. . . . Ngươi đây là có ý tứ gì, ta nghe còn chưa có rõ ràng lắm, Thương lão đệ, ngươi không phải là đang đùa cùng lão ca chứ."
Vô luận hắn nhìn như thế nào thì cũng không nhìn ra nhi tử của Thương gia có điểm nào giống như là chỉ có trí thông minh của đứa trẻ mười tuổi a, khi hắn dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá thì thấy bộ dáng đáng thương của Thương Vô Lăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-dinh-menh-cua-tuong-cong-kho-khao/1702704/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.