Ta bình thản hỏi:
"Thế tử gia không đi sao? Giờ lành đã tới rồi."
Hắn thu lại thần sắc, cụp mi, giấu đi ánh nhìn trong mắt.
Tiêu Hàn Lâm đưa tay đỡ ta lên xe, xe ngựa lắc lư chầm chậm tiến về phía cung môn.
Người đến dự thưởng hoa yến đông vô kể, xe ngựa quý giá nối nhau không dứt, hoa phục rực rỡ như gấm lụa phủ kín hoàng thành.
Giữa dòng xe hoa lệ, ta liếc mắt, bắt gặp ánh mắt của Quận chúa Hạ Vãn Nhiên biểu muội Tiêu Hàn Lâm.
Nàng ta trông thấy tay ta được Tiêu Hàn Lâm nắm, sắc mặt lập tức sa sầm.
Trong yến tiệc, nam tân nữ tú phân biệt không cùng một nơi.
Ta được cung nữ dẫn đến khu chỉ dành cho nữ quyến.
Không ít phu nhân, mệnh phụ bước tới bắt chuyện, ta lễ độ ứng đối, câu nào ra câu nấy, vừa đủ thân, vừa không mất mặt.
Song… những buổi yến tiệc hoàng gia thế này, với ta mà nói, thật quá nhàm chán.
Cách đó không xa, một cung nữ bưng theo cây cổ cầm đi ngang qua, liền bị Hạ Vãn Nhiên gọi lại.
"Chiếc cổ cầm này là của ai vậy?"
Cung nữ cúi đầu đáp:
"Là của cầm sư do Quý phi nương nương mời đến, dùng để góp vui trong yến tiệc."
Hạ Vãn Nhiên nghe vậy, đôi mắt đảo một vòng, vô thức liếc về phía ta.
Ánh mắt ấy, ta liếc qua là biết không có chuyện gì tốt lành.
Ta vừa định mượn cớ rời đi, Hạ Vãn Nhiên đã lên tiếng trước:
"Cần gì phải mời cầm sư? Thế tử phi đây vốn là cầm nghệ cao tuyệt, ta đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-phi-nha-ta-co-hai-bo-mat/2669178/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.