Lại còn đồn rằng ta từ thuở nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, yếu đuối như liễu trước gió, tính tình ôn nhu hiền hòa, khiến người thương mến.
Ta một mặt khiếp đảm, một đường xông thẳng vào thư phòng của phụ thân.
"Là người truyền ra những lời ấy?"
Phụ thân ta có chút chột dạ, khẽ đưa tay gãi mũi:
"Phụ thân cũng… có chút hư vinh mà thôi. Ai lại không muốn con gái mình được người đời ca ngợi một phen chứ?"
Cho nên… liền lấy ta ra làm công cụ tô vẽ?
Bảo sao bệ hạ đột nhiên nhớ tới ta, ban hôn cho ta với Thế tử Tiêu Hàn Lâm người được xưng tụng là phong nhã như ngọc, thanh liêm như tuyết.
Thì ra… ta ở kinh thành còn có danh tiếng thế này!
Giận thì có giận, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Bởi vậy, mấy tháng trước ngày xuất giá, ban ngày ta ở trong phủ ngồi đàn, học cờ, đọc sách luyện họa; đến đêm thì vào từ đường, nhắm mắt tĩnh tọa, rèn luyện tính tình.
Trong quá trình ấy, ta đã đập vỡ mười cây đàn, hất tung hai mươi bàn cờ…
Song cuối cùng cũng có chút thành tựu.
Ít nhất cũng có thể giả vờ làm một tiểu thư khuê các ra dáng.
Phụ thân lại từ Thần Y cốc tìm về một phương thuốc, mỗi đêm ta đều phải ngâm mình trong dược thủy. Qua thời gian, những vết sẹo khắp thân cũng dần biến mất.
Người dặn dò ta:
"Vạn lần không thể để ai phát hiện thân phận thật sự của con nơi Mạc Bắc."
Một là bởi, bệ hạ vì danh tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-tu-phi-nha-ta-co-hai-bo-mat/2669188/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.