🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dù rằng vết thương trong lòng không thể dễ dàng chữa khỏi, nhưng nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một căn phòng ngập tràn hoa tươi, tâm trạng con người hẳn cũng sẽ tốt hơn một chút mà, có đúng không? Dù rằng có thể chẳng giúp được gì cho nỗi đau của nàng, nhưng không phải cũng nên có người làm điều gì đó hay sao?

Suốt hơn một tháng, ta liên tục thay hoa mới, cuối cùng cũng xua tan được bóng tối trong lòng Thái tử phi, khiến nàng lại một lần nữa nở nụ cười. Nàng không muốn phụ tấm lòng của ta, ít nhất bây giờ nàng cũng bằng lòng cùng ta ra ngoài dạo bước trong hoa viên.

Ta giúp nàng thay bộ y phục rực rỡ, cô cô Hợp Tĩnh đích thân chải tóc trang điểm cho nàng. Chúng ta chậm rãi đi vào Ngự hoa viên, trời xanh nắng ấm, mây trắng gió nhẹ, trăm hoa đua nở, cảnh sắc đẹp đến nao lòng. Ta hái một nhành hoa đào cài lên mái tóc nàng, gương mặt nàng ửng hồng, tựa như hòa làm một với sắc hoa.

Thái tử phi nắm lấy tay ta đang khoác tay nàng, khẽ thở dài như thể vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, rồi mỉm cười dịu dàng nói:
"Tiểu Phong, cảm ơn ngươi vì tất cả."

Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, mỉm cười nói:
"Nương nương, người xem, xuân đến rồi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi."

Tựa như Đông Cung bỗng chốc tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, mọi người dần lấy lại thần sắc, khí tức ảm đạm bao phủ bấy lâu cũng dần tan biến. Đông Cung lại tràn đầy sinh khí, tất cả là nhờ vào Thái tử phi.

Thái tử cuối cùng cũng gác lại ưu phiền mà trở về Đông cung. Chúng ta lại bắt đầu quây quần bên bàn ăn, trò chuyện cười đùa, mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng cũng lại như chưa từng đổi thay.

Tiểu Ngộ vẫn tiếp tục tập cưỡi ngựa bắn cung ở giáo trường, hắn năn nỉ ta đến xem. Ta quay sang nhìn Thái tử phi, nàng lại nhìn Thái tử, hai người khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Nhận được sự cho phép, ta lập tức kéo tay Tiểu Ngộ vui vẻ chạy đến giáo trường.

Tiểu Ngộ thay một bộ trang phục luyện tập, trông càng thêm anh tuấn. Hắn bắt đầu tập bắn bộ trước, cách mười bước, mười mũi tên thì chín mũi bắn trúng hồng tâm, cách hai mươi bước thì miễn cưỡng được năm mũi trúng vòng mười, một mũi trượt. Đến ba mươi bước thì độ chính xác giảm đi đáng kể. Nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, như vậy đã rất đáng khen rồi.

Ta mỉm cười bước đến, xoa đầu hắn, khích lệ:
"Rất khá đấy."

Nhưng hắn lại không hài lòng với kết quả này, đổi cung rồi xoay người lên ngựa luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Ta cảm nhận được sự bực bội trong lòng hắn, thời điểm này không thích hợp để tập cưỡi ngựa bắn cung, nhưng còn chưa kịp ngăn cản thì hắn đã thúc ngựa lao đi mất rồi.

"Vút! Vút! Vút!" Ba mũi tên b.ắn ra liên tiếp nhưng tất cả đều trượt. Hắn không cam lòng, tiếp tục thúc ngựa bắn tiếp. Thế nhưng, con ngựa dường như cảm nhận được chủ nhân đang nổi giận, phút chốc bỗng hí vang, tung vó đầy bất an. Ta lập tức nhận ra điều không ổn – nó đang hoảng loạn rồi!

Ngựa tốt thường có tính khí mạnh mẽ, nếu bị kích động sẽ nổi điên mà hất văng người trên lưng xuống. Tiểu Ngộ hoảng hốt kêu lên, buông rơi cung tên, siết chặt dây cương để không bị ngã. Những người xung quanh hoảng loạn, càng khiến con ngựa thêm bất an. Nó mất kiểm soát, lao thẳng ra khỏi giáo trường.

Ta vội vén tay áo, tùy tiện kéo một con ngựa gần đó, xoay người lên yên, quất roi đuổi theo.

"Giá! Giá!" Ta lớn tiếng thúc ngựa, dốc toàn lực đuổi theo.

Gió mạnh thổi tung mái tóc ta, vạt áo bay phần phật, thế nhưng trong lòng ta lại dâng trào một cảm giác khoái ý mãnh liệt. Như thể ta vừa thoát khỏi một loại xiềng xích nào đó, như thể ta đã trở về thời thơ ấu, trở về với Ngọc Môn Quan. Ta phi ngựa lao đi trong gió, như một mũi tên rời cung, như cánh chim tự do bay lượn trên bầu trời, hơi thở cũng trở nên sảng khoái hơn. Dường như ta đã bỏ lại Trường An, bỏ lại hoàng cung xa vời phía sau, không gì có thể giam cầm ta được nữa. Ta hưng phấn đến mức suýt nữa đã hét lên thật lớn!

Nhưng ta vẫn nhanh chóng đuổi kịp con ngựa đang hoảng loạn. Ta điều khiển ngựa của mình dần áp sát, chờ đúng thời cơ rồi vươn tay ôm lấy Tiểu Ngộ kéo vào lòng.

Tiểu Ngộ trừng to mắt nhìn ta, kinh ngạc nói:
"Ngươi... ngươi... ngươi biết cưỡi ngựa sao?"

Ta nở nụ cười kiêu ngạo, không chút khiêm tốn mà nhấn mạnh:
"Hơn nữa còn cưỡi rất giỏi!"

Nhìn thấy ánh mắt sững sờ của hắn, một cảm giác tự hào mãnh liệt trào dâng trong lòng ta. Nhìn lên bầu trời, ta thấy một đàn chim bay ngang qua, liền lấy cây cung dự phòng trên lưng ngựa, giao dây cương cho Tiểu Ngộ.

"Giữ chặt dây cương!" Gió lớn có thể át đi giọng nói của ta, ta phải cất cao giọng dặn dò.

"Trên bầu trời có tổng cộng mười ba con chim, ngươi muốn bắn con nào? Bắn đầu hay là cánh?" Ta giương cung, nhìn Tiểu Ngộ kinh ngạc đến mức há hốc miệng, lại càng đắc ý hơn.

Ta ngó qua thấy hắn khiếp sợ không nói nên lời, khóe miệng khẽ nhếch, đắc chí tự quyết, đến âm cuối cũng nâng lên thật cao.

"Ta chọn... lông vũ trên cánh trái của con chim thứ ba từ bên trái qua."

“Tiểu Ngộ, nhìn cho kỹ!”

Nói rồi, ta kéo căng dây cung, "vút" một tiếng, mũi tên lao đi. Tiếng chim kêu ngắn ngủi vang lên, một chiếc lông chim xanh đen từ bầu trời cao chậm rãi rơi xuống. Lần đầu tiên, Tiểu Ngộ sững sờ đến mức không nói nên lời.

Từ ngày hôm đó, Tiểu Ngộ không còn ngủ trước canh ba nữa. Trong viện của hắn, tiếng vút tên “vèo vèo” vang vọng suốt đêm. Thực ra cũng không thể trách hắn, ngay cả Đại ca cũng từng nói ta là một thiên tài bắn cung. Khi ta bằng tuổi Tiểu Ngộ, trong quân doanh đã không còn ai là đối thủ của ta trên phương diện bắn cung nữa.

Dù sau khi trở về Trường An, ta đã buông bỏ cây cung trong tay, nhưng cây cung trong lòng ta chưa bao giờ được đặt xuống. Đại ca từng nói, muội có thể sống cùng bầy cừu, nhưng đừng bao giờ quên rằng bản thân là một con đại bàng. Vì thế, cuộc sống nhung lụa ở Trường An có thể mài mòn những vết chai trong lòng bàn tay ta, nhưng không bao giờ có thể xóa nhòa vết chai trong tim ta.

Bởi vì Đại ca từng nói, ta mãi mãi là cơn gió xuân mạnh mẽ nhất của Ngọc Môn Quan.

Nhờ có sự “giám sát” gián tiếp của ta, dưới sự thúc đẩy của lòng kiêu hãnh, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Tiểu Ngộ tiến bộ thần tốc, ngay cả Thái tử cũng hiếm khi dành lời khen ngợi cho hắn.

Trong bữa ăn, Thái tử tò mò hỏi Tiểu Ngộ vì sao gần đây hắn lại chăm chỉ đến vậy. Tiểu Ngộ hiếm khi mím môi, không nói gì. Nhìn bộ dạng bối rối của hắn, ta khẽ mỉm cười. Hắn đã hứa với ta rằng sẽ giữ bí mật, giống như ta từng hứa sẽ giữ bí mật giúp hắn vậy.

"Tiểu Ngộ nói, hắn muốn săn được con mồi lớn nhất trong cuộc săn bắn mùa thu để dâng lên nương nương và ngài." Ta cười nói thay hắn.

Tiểu Ngộ trợn tròn mắt nhìn ta, hắn tự biết rõ năng lực của mình, nên không hề cảm kích trước lời nói này.

Nhưng ta chỉ vui vẻ nháy mắt với hắn. Không sao đâu, ta sẽ giúp ngươi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.