🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những lời ấy như mũi kim nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Thái tử. Hắn lặng đi một thoáng rồi thở dài một tiếng, phẫn hận quăng roi, phất tay áo rời đi.

Ta ôm Tiểu Ngộ vào lòng, mãi đến khi Thái tử đi xa, hắn mới bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống, mỗi giọt đều như rơi thẳng vào lòng ta, đau nhói.

Lúc ta dìu hắn về phòng bôi thuốc, lưng hắn đã bị đánh đến da tróc thịt bong, máu thịt bầy nhầy. Ta vừa bôi thuốc vừa run rẩy nức nở, thương xót đến không sao cầm lòng nổi. Thấy ta khóc đến nghẹn ngào, Tiểu Ngộ lại bật cười, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, ta quen rồi. Chẳng mấy ngày ta sẽ lại khỏe mạnh thôi."

Ta nghẹn ngào, không nói nổi một lời, chỉ cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.

Hắn chợt thở dài, thấp giọng thì thào: "Từ khi ta chào đời, đã có người nói rằng ta là thiên sát cô tinh chuyển thế, khắc phụ mẫu huynh đệ. Bởi vậy mà trong số bao nhiêu huynh muội, chỉ có mình ta là còn sống đến tận bây giờ."

"Không phải lỗi của ngươi. Muội muội là do phát ban mà qua đời."

"Nhưng lúc nhỏ ta cũng từng phát ban! Vậy tại sao ta không sao, mà muội ấy lại không thể qua khỏi."

"Không phải lỗi của ngươi." Ta không biết nên nói gì, không biết phải làm sao để xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn.

Hắn lặng đi hồi lâu, sau đó nghẹn ngào nói tiếp: "Ta biết phụ thân không thích ta, nên ta làm gì cũng không thể khiến người hài lòng."

"Nhưng ta muốn học y chỉ vì không muốn mẫu thân phải mất thêm một đứa con nào nữa. Vậy cũng là sai ư?"

Lần này, hắn không kìm nén nữa, khóc rống lên như một đứa trẻ, tiếng khóc nghẹn ngào đến không thở nổi. Ta chỉ biết ôm chặt lấy hắn, mặc cho hắn khóc đến mệt lả, cuối cùng thiếp đi trong lòng ta.

Ngày qua ngày, trời dần ấm lên, nhưng tẩm cung của Thái tử phi vẫn u ám rét buốt như cũ. Nàng không cho ai đốt hương, không cho đặt lò sưởi, dường như muốn tự lừa mình rằng mùa đông vẫn chưa qua.

Dẫu bệnh thể đã khỏi, nhưng tâm bệnh lại không thể chữa lành. Nàng không chịu gặp Thái tử, cũng không chịu gặp Tiểu Ngộ, chỉ ngày ngày nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Chẳng bao lâu sau, nàng đã tiều tụy đến mức không còn bóng dáng vẻ đẹp ngày xưa.

Tiểu Ngộ đứng ngoài sân, mong chờ được vào bái kiến. Ta nhìn thoáng qua Thái tử phi, khẽ nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Nương nương, Tiểu Ngộ đến thỉnh an người."

Thái tử phi thần sắc tiều tụy, uể oải khẽ lắc đầu, xoay lưng về phía ta, nhắm mắt không nói. Ta khẽ thở dài, chậm rãi lui ra ngoài, ngước mắt nhìn thấy Tiểu Ngộ đang đứng trong sân. Hắn mang theo chút mong chờ nhìn ta, nhưng ta chỉ có thể lắc đầu. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt hắn chợt vụt tắt, hắn đột ngột quay người chạy đi, đôi vai khẽ run rẩy. Ta biết, hắn đang khóc.

“Tiểu Ngộ!” Ta vội vàng đuổi theo.

Đã mấy tháng nay, hắn không được gặp mẫu thân. Mỗi ngày, hắn đều đến thỉnh an nhưng Thái tử phi vì quá đau buồn mà dần trở nên tiều tụy, ngày càng suy sụp. Sự bi thương quá mức của phụ mẫu không ngừng đè nặng lên một đứa trẻ chưa tròn mười mấy tuổi như hắn. Đối với hắn mà nói, đây quả thật quá tàn nhẫn.

Hắn một mạch chạy về phía hồ, cởi dây buộc con thuyền nhỏ duy nhất còn sót lại rồi dốc sức chèo ra giữa hồ.

“Tiểu Ngộ!” Ta đứng trên bờ gọi hắn, nhưng hắn không hề ngoảnh lại.

Ta biết hắn rất đau lòng, bởi vì ta cũng giống hắn. Đông Cung đã chìm trong bi thương quá lâu, đã rất lâu rồi chúng ta không cùng ngồi ăn một bữa cơm. Gương mặt mỗi người đều hiếm khi xuất hiện nụ cười, cứ như mùa đông chưa từng rời đi.

Ta không thể để Đông Cung tiếp tục như vậy nữa. Không chút do dự, ta lao xuống nước. Tiểu Ngộ lập tức hoảng loạn, vứt mái chèo xuống, bám chặt mép thuyền, cuống quýt tìm kiếm trong làn nước.

“Tiểu Phong! Tiểu Phong!”

Ta nín thở bơi sang một bên thuyền, nhân lúc hắn đang tập trung tìm kiếm, bất ngờ nhô lên, bám vào mạn thuyền, dọa hắn giật mình kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đáy thuyền.

Nhìn thấy ta mỉm cười với hắn, hắn mới thở phào một hơi, rồi cũng bật cười theo.

Sau lần giày vò này, cuối cùng ta cũng ngã bệnh. Ta lên cơn sốt, nằm trên giường không thể đi đâu được. Ta chỉ có thể ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy hoa đào đã nở rộ. Sau một mùa đông giá rét, dưới làn gió xuân, hoa đào bung nở rực rỡ, như được tái sinh thêm lần nữa.

5.

Sáng sớm, ta lao vào Ngự hoa viên, tìm một chiếc kéo rồi trèo lên cành cây cắt những bông hoa đào rực rỡ nhất. Chuyện trèo cây đối với ta chẳng đáng là gì, khi còn ở Ngọc Môn Quan, ta thường xuyên ngồi trên cây mà.

Ta biết hoa đào đẹp nhất khi nở trên cành, nhưng cây thì không thể tự mình bước đi để đến trước mắt người muốn ngắm nhìn nó. Vì vậy, ta cắt một ôm đầy hoa đào, mang đến dâng cho Thái tử phi. Ta dùng đủ loại hoa trộm được trong Ngự hoa viên để trang hoàng căn phòng của nàng, khiến nơi đó tràn ngập hơi thở mùa xuân. Ta sai người mở hết cửa sổ và cửa ra vào, để nàng có thể nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm, những đám mây bồng bềnh trải rộng, lắng nghe tiếng chim hót líu lo và cảm nhận làn gió xuân nhẹ nhàng thổi tới.

Khi còn ở Ngọc Môn Quan, Tam ca từng nói với ta rằng mùa xuân ở Trường An rất khác. Mùa xuân ở Ngọc Môn Quan mang theo một niềm hy vọng tiêu điều, còn mùa xuân ở Trường An lại có thể chữa lành mọi vết thương. Ta muốn mang mùa xuân của Trường An làm món quà dành tặng cho Thái tử phi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.