Những lời ấy như mũi kim nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Thái tử. Hắn lặng đi một thoáng rồi thở dài một tiếng, phẫn hận quăng roi, phất tay áo rời đi.
Ta ôm Tiểu Ngộ vào lòng, mãi đến khi Thái tử đi xa, hắn mới bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống, mỗi giọt đều như rơi thẳng vào lòng ta, đau nhói.
Lúc ta dìu hắn về phòng bôi thuốc, lưng hắn đã bị đánh đến da tróc thịt bong, máu thịt bầy nhầy. Ta vừa bôi thuốc vừa run rẩy nức nở, thương xót đến không sao cầm lòng nổi. Thấy ta khóc đến nghẹn ngào, Tiểu Ngộ lại bật cười, nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, ta quen rồi. Chẳng mấy ngày ta sẽ lại khỏe mạnh thôi."
Ta nghẹn ngào, không nói nổi một lời, chỉ cúi đầu tiếp tục bôi thuốc.
Hắn chợt thở dài, thấp giọng thì thào: "Từ khi ta chào đời, đã có người nói rằng ta là thiên sát cô tinh chuyển thế, khắc phụ mẫu huynh đệ. Bởi vậy mà trong số bao nhiêu huynh muội, chỉ có mình ta là còn sống đến tận bây giờ."
"Không phải lỗi của ngươi. Muội muội là do phát ban mà qua đời."
"Nhưng lúc nhỏ ta cũng từng phát ban! Vậy tại sao ta không sao, mà muội ấy lại không thể qua khỏi."
"Không phải lỗi của ngươi." Ta không biết nên nói gì, không biết phải làm sao để xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn.
Hắn lặng đi hồi lâu, sau đó nghẹn ngào nói tiếp: "Ta biết phụ thân không thích ta, nên ta làm gì cũng không thể khiến người hài lòng."
"Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/the-xuan-phong-dung-bat-nang/771247/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.