Hắn đương nhiên muốn nói không.
Đường đường là quan to tam phẩm, sao có thể bởi vì đã lâu mới được ôm nữ nhân của mình mà rơi nước mắt, không thể nói là không mất mặt.
Hơn nữa hắn còn phải đi về nói cho Liên Tiểu Thú, không thể nói cho mẹ nó những điều xấu xa chết tiệt hắn nén nói riêng với con.
Bằng không hắn khẳng định phải ngủ ở phòng chất củi.
Hắn cảm nhận được vòng tay mềm mại của nàng, bàn tay chậm rãi đặt ở bên hông hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, xuyên thấu qua lớp vải truyền vào khắp người.
Rõ ràng như vậy, nhưng lại giống như giấc mộng trong một thời gian dài.
Ninh Sơ Nhị nhẹ giọng gọi hắn.
“Thập Cửu.”
Toàn bộ hốc mắt cũng ngậm đầy nước mắt.
“... Là ta không tốt, ta nên nói sớm cho chàng.... Ta cũng rất nhớ chàng.”
Nàng hiếm khi biểu đạt cảm tình cua mình, một câu nhớ chàng, có bao nhiêu tưởng niệm cùng bàng hoàng.
Nước mắt mằn mặn, không còn là sự phát tiết nỗi khổ sở, mà là một lần nữa có được nhẹ nhõm cùng vui sướng.
Từ khi nào, quen thuộc đến xa lạ, thống khổ cùng tra tấn, thay phiên hỗn loạn ở trong lòng, giờ phút này đều biến mất theo dòng lệ nơi khóe mắt.
Yêu nhau bên nhau, bất quá cũng chỉ như thế.
Nàng may mắn khi có được phần phúc trạch này, được gặp gỡ hắn.
Những giọt nước mắt trên gương mặt nàng bị nụ hôn nhẹ nhàng của hắn lau đi, sau đó hắn cúi đầu, chính xác cắn vào môi nàng.
“Phụng nhi.”
Hắn lẩm bẩm tên chữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/2588847/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.