Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn một đường không nói chuyện, xe dừng ở dưới lầu chung cư, Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở bên trong xe, chậm chạp không nhúc nhích.
Cung Hi Nặc nhìn ra cảm xúc của anh không tốt, lúc Hồ Nam cùng Dư Quý Dương cãi nhau, Nguyên Cảnh Khôn sắc mặt càng ngày càng khó xem, đến cuối cùng chính là nhìn không ra một chút huyết sắc.
Lời Hồ Nam nói giống như một cây châm vô hình đâm vào lòng Nguyên Cảnh Khôn, Nguyên Cảnh Khôn cảm nhận được rõ ràng tư vị đau đớn. Anh thật sự là không nghĩ tới, sự xuất hiện của anh sẽ đem đến phiền toán lớn như thế cho Cung Hi Nặc, cư nhiên sẽ làm y phải hy sinh thật lớn. Đây, không phải là điều anh muốn, không phải điều anh nguyện ý muốn nhìn.
Cung Hi Nặc không sợ đắc tội Hồ Nam, không sợ mất đi công việc, không sợ làm lạn từ đầu, chỉ sợ Nguyên Cảnh Khôn sẽ miên man suy nghĩ, muốn moi hết cõi lòng ra an ủi anh, chính là càng sốt ruột, không biết nên nói cái gì.
Không khí trầm mặc, Cung Hi Nặc liền khởi động xe, xoay tay lái để xe quay đầu lại, không biết muốn đi đâu.
Ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu lên công viên ít người. Cung Hi Nặc nắm tay Nguyên Cảnh Khôn tay, hai người bước chậm ở giữa con đường nhỏ, bốn phía cây đại thụ xanh um tươi tốt, chiếu xuống bóng của hai người loang lổ dấu vết.
Hai người không nói gì mà đi, không biết qua bao lâu, Nguyên Cảnh Khôn dừng lại, nói ra một câu kinh người: "Cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thi-ra-anh-yeu-em/1974030/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.