Mấy đêm rồi ngủ không yên mà hôm nay lại có một bài thi trắc nghiệm. Phòng Hiền làm bài xong, lần đầu tiên nằm bò ra bàn.
Cứ cảm thấy chẳng có chút sức lực nào cả…..
Phòng Hiền nhìn bóng cây xanh ngoài cửa sổ, lại cúi xuống nhìn đôi tay mình.
“Khụ khụ…”
Gần đây lúc nào cũng ho khan, chẳng biết có phải uống thuốc không nữa. Phòng Hiền vừa lấy khăn giấy ra vừa nghĩ thầm trong đầu.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…”
“Em này, em không sao chứ?” Một người đàn ông tươi cười đột nhiên đứng trước mặt cậu.
Hình như là thầy giám thị? Là thầy giám thị vừa phát đề thi cho cậu thì phải.
Phòng Hiền lắc đầu, “Cảm ơn ạ.”
Thầy giáo gật đầu, “Có chỗ nào không thoải mái thì nói ngay cho thầy biết, đừng để đang thi thì ngã ra đấy, không phải là thi tốt nghiệp mà.”
Phòng Hiền vâng một tiếng rồi lại nằm sấp trên bàn.
Thi xong, Phòng Hiền đeo cặp ra về như thường lệ. Tuy rằng ngoài trời độ ấm không cao nhưng ánh mặt trời rực rỡ vô cùng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngập tràn ánh nắng chói chang, bất giác gặp ảo giác như cảm nắng.
“Có lẽ là gần đây nhiều áp lực quá rồi.” Phòng Hiền lẩm bẩm.
…đến trí nhớ cũng không ổn lắm…
Cậu bóp trán, huyệt thái dương ngâm ngẩm đau. Chung quy cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.
“Bạn gì ơi, em vẫn nên vào phòng y tế nằm đi.” Phía sau truyền tới tiếng nói không xa lạ nhưng cũng không quen thuộc.
Phòng Hiền xoay người,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thi-van-luc-thi-quy/2051092/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.