Editor: Dánh
Cô nhanh chóng cúi đầu, không dám lại xem Thương Yến. Qua vài giây cũng không nghe tiếng anh nói chuyện, tim Kiều Nguyệt đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, yết hầu căng thẳng.
Cô nhớ tới mấy ngày trước cúp điện thoại của anh, còn thay đổi số điện thoại, sợ đến muốn khóc.
Thương Oánh Oánh phát hiện Kiều Nguyệt không thích hợp, cô cầm tay Kiều Nguyệt kinh ngạc nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu có sao không? Sao tay đổ nhiều đầy mồ hôi thế này? Không thoải mái chỗ nào?"
Kiều Nguyệt nhìn thoáng qua Thương Oánh Oánh, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Oánh Oánh, tớ không sao."
Thanh âm cô rất nhỏ, bởi vì sợ hãi Thương Yến, giọng mang theo âm run, nghe vào đáng thương lại bất lực.
Nguyên bản nhìn quần áo của Kiều Nguyệt, Thương Yến không vui lạnh mặt, chuẩn bị giáo huấn cô. Hiện tại nghe thanh âm nho nhỏ mềm mại lại đáng thương của cô, đầu quả tim Thương Yến liền mềm nhũn.
Anh nhớ tới ba ngày trước, thân thể cô hình như không thoải mái, cơn giận giảm vài phần. Bước vài bước lên trước, duỗi tay muốn ôm Kiều Nguyệt.
Chỉ là anh vừa mới vươn tay, Kiều Nguyệt liền kéo tay Thương Oánh Oánh, mặt đầy hoảng sợ lui về sau, hốc mắt cô đỏ bừng, thanh âm run rẩy nói: "Chú, xin, xin, xin lỗi, cháu, cháu ..." Không phải cố ý cúp điện thoại của chú.
Câu cuối cô không nói nổi thành lời, miệng Kiều Nguyệt trương trương, thân thể cô khẽ run, mở to đôi mắt ngập nước mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thương Yến.
Tay Thương Yến chậm rãi buông, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-em-thich-me-muoi-vi-em/2096650/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.