Hôm nay Tân Quỳ gạt người khác sang một bên, tự đi xuống hầm gara, dưới ánh mắt chế nhạo của lý nghiêm và trợ lý, cô đành giả vờ không nhìn thấy gì.
Dù sao khó khăn lắm cô mới có cơ hội được ở cùng Hạ Vân Nghi, cô chỉ có thể “bỏ đại nghĩa” mà “làm việc nhỏ”.
Tối nay Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ có thể coi là bị mất mặt, người bị đánh lén chuyển thành anh.
Hạ Vân Nghi đón gió hạ, bước chậm rãi trong bóng tối. Anh không nghĩ tới vừa bước lên xe, một bóng đen lập tức nhào tới, ôm chặt anh.
Cơ thể mềm mại thơm mát này ngoại trừ Tân Quỳ còn có thể là ai.
Tiếng khóa cửa xe vang lên, đồng thời Tân Quỳ cũng ôm mặt Hạ Vân Nghi, hôn anh nhiệt tình.
Cô thậm chí còn cắn một cái vào má Hạ Vân Nghi.
Hạ Vân Nghi sửng sốt, ngay sau đó trong không gian tối tăm, anh giữ chặt cằm cô, hung hăng hôn lại.
Anh còn mạnh mẽ hơn so với trước kia, thậm chí còn xấu xa hút mạnh, không cho cô có cơ hội để thở.
Cô chỉ giữ được thần trí một lát, rất nhanh đã bắt đầu ô ô đầu hàng.
“Ô ô ô em không thở được…” Cô nói lời này ra đồng thời lưỡi cũng bị anh chặn lại.
Tân Quỳ bị trừng phạt cả người mềm nhũn, quần áo mùa hè vốn mỏng, vạt áo bị vén lên, bàn tay thon dài của Hạ Vân Nghi luồn vào trong, nhẹ nhàng xoa bóp.
Một chiêu này có thể nói là tuyệt sát, mắt cô trở nên mờ mịt, khóe mắt bị buộc chảy chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-eo-nho/2318834/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.