Thuyền ô bồng rời khỏi Giang Đô, cảnh sắc ngoài thành chẳng có gì tươi mới. Sông con đổ vào sông cái, sóng nước vỗ lên mạn thuyền nghe “rào rào”. Đang là thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ, bên bờ sông lú nhú chồi trúc non, tựa trà mới vừa đun thành, xanh nõn mướt mát. Có gió thổi qua, tiếng lá lao xao xuyên cánh rừng.
Giờ Mão hôm sau đến Bành Thành, Tiết A Ất chèo thuyền cập bờ.
Ban mai ló rạng nơi chân trời.
Mặt sông nổi lên sương sớm, mênh mông mịt mù không nhìn thấy người, tiếng huyên náo cách màn sương vọng tới, như nghe nghệ nhân khẩu kĩ1 biểu diễn.
1 Một loại tạp kĩ dùng miệng bắt chước các âm thanh khác.
Thời gian Giang Đô vương cho rất eo hẹp, buộc phải đi suốt đêm, họ đã không ăn gì chừng mười giờ. Cát Sinh vén mành đi ra, nói với Tiết A Ất đứng ở đầu thuyền: “Tiết đại ca đi ăn cơm đi, để đệ trông thuyền cho.”
Hắn chèo thuyền suốt một đường không ngơi nghỉ.
Tiết A Ất tháo mũ xuống, lau mồ hôi: “Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi đi sau.”
Cát Sinh đáp lời, kéo Thúy Thúy cùng xuống thuyền.
Tin dữ phủ đầu, ý chí phụ nữ dễ sụp đổ hơn đàn ông, mặt Thúy Thúy tái nhợt như kĩ nữ trát phấn dày cộp trong chốn câu lan.
Ban đầu định mặc áo cưới đến Lạc Dương, hiện giờ đổi thành áo gai để tang. Cha mẹ qua đời, theo lí con phải chịu tang ba năm, nhưng thành bại dồn cả trong thanh đao chín khuyên, Giang Đô vương không quản được đến những lễ nghi phiền phức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-khach-tham-nhan/2013403/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.