==>==
– Thế thì chia tay đi!
– Ừ, chia tay!
Nguyên Huy cười lạnh, sau đó quay người rời đi. Nhỏ Thảo đứng bất động, trân mắt nhìn theo.
——–
10 phút trôi qua, nó vẫn chưa cầm bút.
20 phút, giấy nó vẫn trắng tinh.
30 phút, vẫn chưa có câu nào được giải.
Từ sau hôm đó, nhỏ Thảo cứ như người mất hồn, không khóc cũng chả cười, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ màng màng không thể chú tâm vào việc gì. Bây giờ đang giải đề mấy năm trước, sắp hết giờ mà bài làm nó vẫn chưa có chữ nào.
Nó với ông Huy chia tay, không đứa nào biết lý do. Nó không mạnh mẽ gì cho cam nhưng lần này lại không khóc, bù lại nó lúc nào cũng như người ở trên trời. Tôi mỗi lần nói chuyện với nó toàn được đáp trả “ừ, ừm, ờ”, hỏi lý do thì nó không trả lời, bây giờ nói chuyện với nó thà tôi về nhà ôm gối tự kỉ còn sướng hơn.
Tôi đá đá chân nó, bài này là bài thứ 3 rồi, nếu nó không động bút thì tôi không biết giáo viên bồi dưỡng sẽ làm gì nó đâu. Gần thi rồi mà bị tống cổ ra khỏi đội tuyển vì cái lý do ngớ ngẩn này thì thật là…
– Làm bài đi! Sắp hết giờ rồi!
Nó quay qua nhìn tôi, xong lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Bây giờ, ngay cả lời nói của tôi cũng bị nó xem như không khí, không một chút trọng lượng.
Cuối giờ, cả lớp bồi dưỡng được về hết, chỉ có mình nó ở lại gặp giáo viên bồi dưỡng. Tôi cũng ở lại đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-ong-roi-lam-sao-day/2007239/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.