==>==
Tụi tôi đang trong tình trạng lục đục nội bộ, ừ, là lục đục nội bộ thật đấy! Nhỏ Thảo không thèm nhìn mặt ông Huy, cũng cạch luôn cái mặt tôi ra khỏi tầm nhìn của nó. Bạn bè, có gì nó cứ nói thẳng ra, im im mãi thế thì quái nào biết nó đang giận gì. Lần trước đánh nó đúng là tôi sai, nhưng chỉ là nhất thời không kiểm soát được mới như vậy.
Haiz, tôi quấy quấy ly trà chanh. Đá va chạm vào ly phát ra âm thanh “leng keng” nghe vui tai.
Sáng chủ nhật mỗi tuần, bốn đứa con gái ton ton đi ăn sáng rồi trà chanh chém gió với nhau. Đây là lần đầu tiên, hội con gái thiếu mất cái Thảo.
– Có đứa nào biết tại sao nó chia tay không? Kể tao nghe với!
– Biết chết.
Cái Phương cùng Trang “trưởng” phun hai câu ngắn gọn, đầy xúc tích vào mặt tôi.
Trang “trưởng” lên giọng:
– Chắc vài hôm nữa tụi nó gương vỡ lại lành thôi, mày quan tâm làm gì cho mệt xác.
– Tao lạy mày, phán như thánh. Cũng vì chuyện đó mà giờ mặt tao nó còn chả thèm nhìn nữa là, tao còn lỡ tay cho nó cái tát. – Nói đến khúc cuối, mặt tôi lại xịu xuống như bánh bao nhúng nước.
– Gì kinh vậy? Rồi sao, nó phang lại mày mấy cái? – Cái Phương trợn to mắt ếch lên nhìn.
– Phang phang cái đầu mày! Tao cho mày liệt luôn giờ. Nó làm gì tao còn đỡ, đằng này nó chỉ nói tao một câu. Và đến giờ tao vẫn chưa hiểu nó nói cái gì.
“À, quen được ông Tuấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-ong-roi-lam-sao-day/2007241/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.