Một buổi sáng ấm áp hiếm có tại phương bắc. Không khí trong lành làm người ta sảng khoái. Đạt Kha đang chuẩn bị đi xem cánh rừng phía nam cùng vài bô lão thì tên lính xanh mặt lao lại bẩm báo…
- Đại vương… chim bồ câu!
- Chim bồ câu làm sao?
Hắn còn ngây ngô chưa biết sự tình chim bồ câu là thế nào thì sựt nhớ ra. Ngay lập tức hắn cởi áo choàng để nhanh phóng người đi. Người trong tộc tròn mắt thi nhau nhìn ngắm đàn bồ câu bay loạn xạ. Trong đó có cả vương phi đang vui vẻ nhúng chân nhìn rất hài lòng.
Song từ xa đại vương lao đến, mặt nàng tái ngay đi. Nàng đã tính toán Đạt Kha phải đi ra bìa rừng rồi chứ sao lại còn ở đây.
Đại vương thân thủ bất phàm, tay lấy một bộ cung tên đoạn chạy ngang lò rèn rút liền ba cây tên đặt lên cán cung. Đạt Kha nghiêng tay nhắm hướng chim bay chưa cao và bắn đi. Sở Doanh đứng bật dậy nhìn hết con chim này đến con chim khác rơi xuống đất như các bị thịt nhiều lông.
Phải nói là các chú chim đáng thương rất có diễm phúc khi lìa trần trong tay đại vương. Các thiếu nữ trong tộc xuýt xoa vì tài bắn cung chuẩn xác của hắn. Thậm chí cả một con chim nhỏ cũng không thoát làm nàng run lên nhìn hắn cất cung hầm hầm đi đến…
- Người ít ra cũng phải chừa một con còn sống chứ? Sao lại tàn ác như vậy?
Nàng tốn nhiều công sức dệt vải đi đổi với người bán chim mới có số chim này mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thich-sat-phu-quan/489555/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.