Vị đại nhân kia khoát tay một cái. “Trước hết hãy cứ xét đến chuyện mất trộm đã, xin hỏi người báo quan có nhân chứng, vật chứng gì không.”
Một vị đại nha hoàn vẫn luôn đứng hầu hạ bên cạnh tổ mẫu lúc này mới bước ra.
Đó chính là người nha hoàn hồi môn của tổ mẫu.
Bà ta nói. “Nhân chứng, vật chứng ư. Ta chính là nhân chứng đây.”
Trên mặt tổ mẫu lộ rõ vẻ khó có thể tin được.
Vị nha hoàn kia nói tiếp. “Của hồi môn của Tôn di nương chính là do lão phu nhân đã sai ta đi lấy. Ban đầu thì chỉ lấy từng chút một, sau khi lấy xong thì lại mang đến một tiệm cầm đồ kín đáo để mà đổi thành bạc trắng. Mỗi một món đồ mà ta đem đi cầm, ta đều có ghi chép lại cẩn thận, nếu như đại nhân cần, ta sẽ lập tức trình lên ngay.”
“Sau đó, khi vị đại tiểu thư thành thân, trong phủ vốn dĩ cũng chẳng còn lại bao nhiêu đồ đạc đáng giá, lại còn phải để dành cho cháu trai nữa. Thế là lão phu nhân đã quyết định lấy đi toàn bộ số của hồi môn của Tôn di nương.”
“Niêm phong bên ngoài sở dĩ không bị hỏng, là vì ta đã dùng nước nóng để hấp cho mềm ra, rồi mới cẩn thận bóc ra, cho nên mới có thể giữ được nguyên vẹn như vậy.”
Tổ mẫu ôm lấy n.g.ự.c mình, giọng nói run run. “Bấy lâu nay ta đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi tự mình biết rõ, cớ sao bây giờ ngươi lại nỡ lòng nào mà đổ hết tội lỗi lên đầu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ac-at-co-bao-ung/2741697/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.