Cùng ngày hôm ấy, Lý Cảnh Lung đề nghị về Trường An, bồi Hồng Tuấn tìm đồ ăn ngon cũng thuận tiện chờ Thanh Hùng. Hồng Tuấn liền bỏ phiền não đêm qua xuống, mang Cá chép yêu rời Ly sơn. Tuy nói ở đâu chờ đều như nhau, Kim Sí Đại Bàng muốn đến tìm, tự nhiên sẽ đến, nhưng không hiểu tại sao thấy ở Khu ma ti thì an tâm hơn một chút.
Đêm qua Trường An cũng có một trận tuyết rơi, giữa trưa trên đường một mảnh bùn lầy, trên mái hiên đọng nước, Lý Cảnh Lung dẫn Hồng Tuấn đến Ngư Dược Long Môn chọn một bàn. Dù sao hiện tại trưởng sử có tiền, không cần gọi mỗi nước trắng. Hồng Tuấn thầm nghĩ, bọn A Thái đi thật đáng tiếc, đáng lẽ nên ăn một bữa tiễn biệt đã. Hai người lúc ăn cơm còn thuận miệng hàn huyên về việc ăn tết.
Hồng Tuấn cảm thấy qua một đêm, mà quan hệ giữa mình và Lý Cảnh Lung, dường như có biến hóa kỳ diệu nào đó.
Nếu lúc trước mọi người nghịch loạn, Lý Cảnh Lung lúc nào cũng bày ra một bộ dáng cấp trên, nhưng khi bọn họ rời đi, lại như đại ca, cảm giác thân thiết như người trong nhà lại càng rõ ràng.
“Nếu Thanh Hùng không đến.” Lý Cảnh Lung nói, “Như vậy không ở lại Trường An ăn tết sao?”
Hồng Tuấn cười nói: “Trong Diệu Kim cung, mọi người không ăn tết, ngươi muốn về nhà sao?”
Lý Cảnh Lung trả lời: “Lúc trước ở nhà biểu ca, vốn là ăn nhờ ở đậu, giờ ta tình nguyện ở lại Khu ma ti.”
Hồng Tuấn biết Lý Cảnh Lung coi Khu ma
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123009/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.