“Về sau, Diệp Minh chết rồi.” Long Vương trầm giọng nói, “Giải Ngục phá hủy phong ấn từng tầng, mang theo ma khí từ vực sâu lây nhiễm cho tất cả Long Vương.”
Long Vương bay lên hơi nghiêng ngả, Hồng Tuấn lo lắng: “Ngươi còn ổn chứ?”
“Không quan trọng.” Long Vương đáp, “Phía trước chính là vực sâu đó.”
Bọn họ đã bay qua núi tuyết lúc đầu Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn rơi xuống, đi qua khe nứt sâu hun hút, Hồng Tuấn không nhịn được mà nhìn xuống, suýt nữa thì ngã.
“Cẩn thận…”
Long Vương vừa nhắc, Cừu Vĩnh Tư lập tức tóm lấy Hồng Tuấn.
Nhưng Hồng Tuấn nhìn vào trong vực thẳm kia, dường như nhìn thấy thứ gì đó lấp lóe. Tựa như đom đóm trong bụi cây, sáng le lói không rõ.
“Đó là cái gi?” Hồng Tuấn hỏi.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Đệ nhìn thấy cái gì rồi?”
Long Vương nghi hoặc cúi đầu, hai người vội vàng hô lên.
“A a a! Đừng cúi đầu!” Cừu Vĩnh Tư đang bám trên sừng rồng, lúc nào cũng có thể bị văng xuống.
“Đến rồi.” Long Vương nói.
Cột sáng càng ngày càng gần, có thể nhìn thấy rất rõ, Hồng Tuấn nhìn về giữa cánh đồng tuyết, ở đó xuất hiện một trận pháp dịch chuyển khổng lồ, nhìn rất quen mắt.
Hồng Tuấn: “A?”
“Không tồi.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, “Ta học được pháp thuật này ở tầng chín, kết giới ở Khu ma ti cũng giống như vậy.”
Khó trách – Hồng Tuấn chợt nhớ tới lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ vẽ trận pháp.
“Giải Ngục cũng dùng nó…” Hồng Tuấn kinh ngạc nói, “Huynh lúc ấy sao có thể bình tĩnh không nói gì như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-bao-phuc-yeu-luc/1123257/quyen-4-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.