Trên bầu trời bỗng có một người hạ xuống, thân thể cao ráo, toàn thân như trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt nhưng tỏa ra khí thế âm u quỷ dị, chính là Quỷ Đao - Trần Khánh Nguyên: “Ngươi nghĩ Công Tôn Dạ có quỷ kế gì?”
Ninh Dạ cúi người: “Tham kiến Quỷ Đao Vương.”
“Ninh tuần tra viên không cần đa lễ, nói đi.”
Ninh Dạ đã nói: “Đúng vậy, ta cho rằng hành động của Công Tôn Dạ có vấn đề. Nếu hắn muốn ám sát Công Tôn Trường Sách thì có thể làm từ lâu rồi, sao phải ra tay vào lúc này. Còn nữa, Công Tôn Điệp ở đây? Rõ ràng cô ta và Công Tôn Dạ cùng ám sát đệ cửu sứ, vì sao lần này lại không xuất hiện?”
Trần Khánh Nguyên trầm ngâm một chút: “Ý của ngươi là...”
“Chắc chắn Công Tôn Điệp cũng có mặt. Cô ta không xuất hiện là vì cô ta biết hôm nay sẽ có ai ở đây, thực lực của cô ta chưa chắc đã tránh khỏi sự truy sát của ngài. Thế nên mới có chuyện Công Tôn Dạ xuất thủ một mình. Nói cách khác, từ đầu Công Tôn Dạ đã không định giết chết Công Tôn Trường Sách, mục đích của hắn không phải chuyện này.”
“Vậy mục đích của hắn là...”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chư vị có biết ta và Công Tôn Điệp kết thù ra sao không?”
Mọi người cùng nhìn sang phía Lao Huyền Minh.
Thân thể Lao Huyền Minh run rẩy, đột nhiên hiểu ra: “Điệu hổ ly sơn! Chắc chắn là vậy, Công Tôn Dạ cố ý nói tối mai tới giết Công Tôn Trường Sách là để chúng ta bảo vệ hắn, chắc chắn hắn có mục đích khác, giở lại trò cũ!”
“Mẹ nó, lại bị tên Ninh Dạ này đoạt mất thanh danh rồi.”
Phòng khách quý trong Huyền Sách phủ, Hà Nguyên Thánh nổi giận đùng đùng.
Dương Tử Thu vẫn rất tỉnh táo, phe phẩy quạt giấy: “Nhưng ít nhất hắn nói không sai. Công Tôn Dạ không ra tay sớm hơn hay muộn hơn mà hành động ngay lúc này, đúng là rất đáng nghi ngờ, chắc hắn còn mục đích khác. Có lẽ... đây mới là nhiệm vụ thật sự mà Yên Vũ lâu giao cho hắn.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.