Ngự Phong Tử gật đầu: “Có Chúc Bạch Thương ở đó, e là khó mà theo dõi bọn họ, không thể tới quá gần.”   
             Nào ngờ Ninh Dạ lại lắc đầu: “Người ngươi phải cẩn thận không phải hắn.”   
             Hả?   
             Thế thì là ai?   
             Ngự Phong Tử kinh ngạc, nhưng Ninh Dạ không nhắc nhở lão ta, chỉ nói: “Cứ làm theo suy nghĩ của ngươi là được, cho dù bị phát hiện cũng không sao.”   
             Ngự Phong Tử nghe mà không hiểu, nhưng vẫn không phục.   
             Cho dù Chúc Bạch Thương là Vạn Pháp đỉnh phong nhưng cụng trong cảnh giới Vạn Pháp, một bên ngoài sáng một bên trong tối, lão không cho là mình đã cẩn thận từng chút một mà đối phương còn phát hiện ra được.   
             Nhưng lão nhanh chóng mất mặt.   
             Hai ngày sau.   
             Trong quán trọ vừa đổi lại, Ngự Phong Tử vừa về báo cáo Ninh Dạ đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.   
             Mở cửa.   
             Bên ngoài chính là Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành.   
             Dung Thành thong dong bước vào trong phòng rồi nói: “Ninh sứ làm vậy là không đúng đâu. Đã biết chúng ta tới nhưng vẫn không lộ diện, còn phái người theo dõi chúng ta? Ngươi coi Hắc Bạch thần cung là kẻ địch à?”   
             Ngự Phong Tử trợn tròn hai mắt.   
             Thế này là sao?   
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-dien/917283/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.