Vì vậy người chuyên về dùng độc tuy rất phiền phức nhưng chưa bao giờ là vô địch. Ngược lại do nghiên cứu độc tính, khiến bản thân bị thương, không có trợ giúp gì nhiều trong việc tu hành, chắc chắn không thể đi xa. Người có chí lâu dài thường không đi theo con đường này.
Cách suy nghĩ của Ninh Dạ lại khác, xưa nay y không cần vô địch, mà cần khai phá và sử dụng.
Ninh Dạ nói: “Không có độc vô địch nhưng có người vô địch, còn có phối hợp vô địch. Trận chiến lần này khiến ta có nhiều ý tưởng, xem ra độc của ngươi và pháp thuật của ta có thể phối hợp.”
Lâm Gù lập tức hiểu ý của y: “Đúng vậy đúng vậy. Hình như Vân tiên sinh có thủ đoạn nào đó, có thể trực tiếp đưa độc vào cơ thể đối phương. Quỷ Quỳ của ta phối hợp với thủ đoạn của tiên sinh là tuyệt hảo, có thể xưng là vô địch!’
Ninh Dạ lại tiêp tục lắc đầu: “Còn kém xa lắm. Chỉ ra oai trong cấp bạc Hoa Luân được thôi, nếu tu vi tới cảnh giới Vạn Pháp, thân thể còn có thể vứt bỏ, bách độc bất xâm, chưa nói tới chuyện khó mà đưa vào, cho dù có đưa vào cơ thể thành công, hiệu quả cũng rất thấp.”
Lâm Gù nghe vậy cả kinh một tên hai tầng luân cảnh như ngươi mà định đối phó với cảnh giới Vạn Pháp?”
Nhưng nếu không có ý định hùng vĩ như vậy, sao Ninh Dạ phải tìm hắn?
Ninh Dạ đã nói: “Ngoài Quỷ Quỳ ra, ngươi còn độc gì nữa? Lấy hết ra đây để ta xem thử.”
Lâm Gù bèn lấy từng độc dược mà hắn chế tạo ra.
Lão gù này đúng là cao thủ chế độc, chỉ riêng độc dược trong tay lão đã có tới mười bảy mười tám loại, nhưng trong thực chiến thứ có tác dngj tốt nhất vẫn là Quỷ Quỳ.
Nhưng Ninh Dạ không chú ý tới Quỷ Quỳ nhiều, lúc này y xem một mượt, cuối cùng nhắm vào một loại độc dược.
Hỗn Nguyên tán.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.