Vốn dĩ Ninh Dạ còn định nghĩ cách làm cho đệ tử Vân Tuyệt môn trưởng thành, chứng minh điều này nhưng bây giờ có Tân Tiểu Diệp, y có thể chủ động hơn.
Tân Tiểu Diệp biết kế hoạch của Ninh Dạ, đương nhiên lúc này cũng hiểu ý của y.
Bấy giờ, bão Ngũ Sát vân đã lại suy yếu, chẳng bao lâu sau đã hoàn toàn biến mất. Cho dù trước mặt vẫn là mây khói cuồn cuộn nhưng không chứa đầy sát cơ như trước nữa.
“Sư thúc, bây giờ an toàn rồi.” Tân Tiểu Diệp nói.
Liệt Trọng Lâu ừ một tiếng: “Ẩm Tuyết, vừa rồi nhờ có ngươi.”
Dọc đường đi, Liệt Trọng Lâu dần dần tỉnh táo được, bắt đầu ý thức được biểu hiện của Tân Tiểu Diệp có vẻ kỳ lạ.
Tân Tiểu Diệp vẫn giữ vẻ lạnh băng không để ý tới ai: “Là trách nhiệm của đệ tử thôi.”
Liệt Trọng Lâu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tân Tiểu Diệp, nghi ngờ trong lòng cũng bị thái độ của cô ảnh hưởng, nói với vẻ ôn hòa: “Vừa rồi ngươi làm thế nào vậy?”
Tân Tiểu Diệp lạnh lùng trả lời: “Ta không muốn nói lắm.”
Liệt Trọng Lâu nhíu mày nhưng không ép buộc cô, Hồng Nghê bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Ẩm Tuyết, thủ đoạn ngươi dùng lúc vừa rồi rõ ràng không phải pháp thuật của Thái Âm môn ta. Nếu không khai báo thành thật, e là chỉ có thể coi ngươi là gián điệp của môn phái khác thôi!”
“Im miệng!” Liệt Trọng Lâu trừng mắt với nữ đệ tử của mình: “Vừa rồi nếu không có Ẩm Tuyết, không khéo hơn nửa đám người các ngươi đã chết rồi!”
Hồng Nghê không cam lòng cúi đầu.
Lúc này Liệt Trọng Lâu mới tiếp tục nói với Tân Tiểu Diệp: “Ẩm Tuyết, ta không nghi ngờ gì ngươi. Nhưng Hồng Nghê nói cũng không sai, vừa rồi ngươi sử dụng pháp thuật không rõ lai lịch, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng.”
Lúc này Tân Tiểu Diệp mới ra vẻ không cam lòng: “Đó không phải thuật, là đạo.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.