Dược viên chìm trong ánh trăng lạnh lẽo, những chấm sáng lập lòe của đom đóm ẩn hiện trong khóm hoa như muôn ngàn vì sao nhỏ. Làn dược hương thoang thoảng bỗng bị một luồng lực vô hình cuốn theo, len lỏi qua khe cửa sổ hé mở của dược lư phòng, trôi vào trong không gian tĩnh mịch.
Dược viên được bao bọc bởi vô số pháp trận bảo hộ, nhưng những thứ ấy chẳng thể ngăn cản chính chủ nhân của chúng. Từ Mạn Mạn nhẹ nhàng như bóng ma tiến đến gần dược lư, không một tiếng động kinh động người trong phòng.
Trong phòng, một tòa Tụ Linh Trận đang vận hành. Dưới tác động của trận pháp, dược hương cùng linh khí bên ngoài cuồn cuộn đổ về trung tâm. Ở đó, một người ngồi kiết già, lưng thẳng như tùng, da trắng như sương, tóc đen như suối buông xõa. Dáng vẻ tiên phong đạo cốt ẩn hiện sau làn sương linh khí, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, mang chút mờ ảo dịu dàng.
Lang Âm tiên tôn.
Từ Mạn Mạn thận trọng quan sát, thấy hắn đang chìm sâu trong nhập định, dường như không hay biết sự hiện diện của nàng. Có lẽ sau trận chiến Phần Thiên bộ, thương thế của hắn không nhẹ, nên mới cần dùng linh khí dược viên để điều dưỡng.
Nhìn lại ba trăm năm quen biết, đây là lần đầu tiên nàng thấy Lang Âm tiên tôn vào đêm khuya. Ánh trăng rọi lên gương mặt như ngọc, khiến nàng không khỏi đắm say ngắm nhìn. Nếu thế gian có thần tiên, ắt phải là dung mạo như hắn.
Quan hệ giữa nàng và tiên tôn vừa quen thuộc, lại vừa xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715611/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.