Nghe Từ Mạn Mạn nói xong, Mộc Phù Dung tựa hồ cứng đờ một chút, nó hiện tại linh lực bị phong ấn, không thể truyền âm, Từ Mạn Mạn cũng không biết hắn muốn nói gì.
Lúc này bên cạnh truyền đến một giọng nữ hơi trầm thấp, nhẹ nhàng mà khàn khàn.
"Hử?" Chỉ một chữ nhẹ nhàng thôi, cũng khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Từ Mạn Mạn không nhịn được nghiêng đầu nhìn lại, thấy Kinh Vô Diệp đang nói chuyện với pháp loa truyền âm, mà giọng nữ kia chính là từ trong pháp loa truyền ra.
Kinh Vô Diệp nói: "Khởi bẩm Đồ Linh sứ, đã bắt được Đế Loan thiếu chủ, Hải Hoàng Ngao Tu, còn có Lang Âm tiên tôn."
"Ồ?" Người nọ dường như có chút kinh ngạc, "Dễ dàng vậy sao?"
"Đa tạ có mật báo của tỷ muội Huyết Tông, âm thầm tương trợ." Kinh Vô Diệp cũng nói ngọt giúp Từ Mạn Mạn một câu.
Pháp loa bên kia trầm mặc một lát, tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nhiều, liền chỉ nhàn nhạt nói: "Trước cứ đưa người đến Vô Hồi Điện." Đồ Linh sứ là nữ nhân, điều này có chút ngoài dự đoán của Từ Mạn Mạn, nhưng cũng không quan trọng.
Nàng thoát khỏi sự kiềm chế của lá Phù Dung, lại xoa xoa cánh hoa, nhẹ nhàng vuốt v3 chấm đen trên cánh hoa. Mộc Phù Dung kịch liệt run rẩy, Từ Mạn Mạn cũng không biết hắn nghĩ gì, có phải rửa sạch chú ấn sẽ đau không — nàng đã xuống tay rất nhẹ nhàng rồi.
Cánh hoa này cực kỳ mềm mại, lông tơ hơi lạnh, khiến người lưu luyến khó rời, Từ Mạn Mạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715621/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.