Khi Lang Âm trở lại cung Đại Hưng, đã là buổi trưa. Còn chưa bước vào tiểu viện, hắn liền ngửi thấy một trận hương thơm đồ ăn.
Hắn hơi ngẩn ra chớp mắt, hình như nhớ tới điều gì, bước nhanh vào trong viện. Từ xa hắn đã thấy bàn gỗ đàn trong phòng bày đầy một bàn thức ăn phong phú nóng hổi.
Từ Mạn Mạn cầm một bình rượu đi đến bên cạnh bàn, quay đầu liền thấy Lang Âm đứng ở ngoài cửa, không khỏi khựng lại. Ánh mắt nàng hơi dao động, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tay cầm bình rượu nắm chặt hơn, khẽ giọng nói: "Người đi đâu vậy? Ta đợi người đã lâu, nên nấu một bàn đồ ăn."
Từ Mạn Mạn cũng là lương tâm trỗi dậy, nhớ ra từ sau khi kết thành Kim Đan, nàng đã hơn hai trăm năm chưa từng nấu cho Lang Âm một bữa cơm. Năm đó nói "ngày ngày nấu cơm", lại chỉ là một lời hứa suông.
Lang Âm tự nhiên sẽ không để bụng. Cách hắn ăn cơm càng đơn giản thô bạo, mà thưởng thức đồ ngon với hắn chỉ là thêm một thú vui. Nhưng Từ Mạn Mạn lại áy náy. Trước nay đều là Lang Âm vì nàng trả giá, mà nàng đáp lại quá ít. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ có thể nấu một bàn yến tiệc để tạ lỗi.
Lang Âm rũ mắt xuống, đáy mắt thoáng qua ý cười nhạt nhòa, bước vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Từ Mạn Mạn.
"Hôm nay ta đi gặp một bằng hữu, hỏi hắn vài chuyện liên quan đến nàng." Lang Âm đơn giản giải thích lý do mình vắng mặt.
Người được Lang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715647/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.