Sợ Lang Âm nhìn ra sự khác thường, nàng vội vàng cúi đầu, liền rót vài chén rượu nhuận họng.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ. Chưa thấy bóng người, đã thấy hai đạo hồng quang nối nhau bay đến.
Một người đến đầu mày dựng ngược, mặt đầy vẻ giận dữ, hướng phía Từ Mạn Mạn lớn tiếng nói: "Ngươi chính là Liễm Nguyệt đạo tôn!"
Từ Mạn Mạn nhìn Lăng Chức giận dữ đùng đùng, lại nhìn Lê Khước đi theo bên cạnh nàng, mờ mịt gật đầu.
"Đều là tại ngươi, Lê Khước mới không cùng ta thành thân!" Lăng Chức giận dữ nói.
Từ Mạn Mạn sững sờ một chút, nhìn về phía Lê Khước. Người sau tuấn mi hơi nhíu, ánh mắt lóe lên, rồi như hạ quyết tâm, nhìn thẳng Từ Mạn Mạn: "Theo tộc quy Đế Loan, người lấy trinh linh của ta, chính là thê chủ của ta."
Từ Mạn Mạn đỡ trán cười khổ: "Ta không phải người Đế Loan, không tuân theo bộ tộc quy kia của các ngươi, hơn nữa ta cũng đã trả lại nguyên cực trinh linh cho ngươi rồi mà."
Lăng Chức nghe vậy mở to mắt nhìn, vui mừng quay đầu nhìn Lê Khước: "Nàng ta trả lại trinh linh cho huynh? Lê Khước, vậy huynh có thể làm chính phu của ta!"
Lê Khước vẻ mặt bài xích, né sang một bên, ánh mắt càng thêm kiên định nhìn Từ Mạn Mạn: "Chính người đã nói, chúng ta là người một nhà."
Chuyện đáng sợ nhất vẫn là đến rồi...
Từ Mạn Mạn vốn còn ôm một tia hy vọng, nói không chừng Lê Khước chán ghét nàng, sẽ phủ nhận đoạn quan hệ này, cầm nguyên cực trinh linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-co-phong-luu-nhat-tieu-trung/2715648/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.