Cuối cùng mặt trời cũng ló rạng bình minh nắng ấm. Chu Bá Thông cơ thể cũng hồi phục lại từ đầu, cảm giác sinh khí dồi dào như chưa từng bị thương vậy.
“Sư phụ ngươi y thuật quả nhiên tài tình. Không ngờ còn có món này, ngươi nhất định phải dạy ta a.” Chu Bá Thông lắc lắc mình cái mông không thấy đau nói.
“Thuốc quý của ta mà lại. Ngươi xem đây là ta từ mấy con chó lấy được làm cao dán da chó a. Một miếng liền hiệu quả.” Diệp Thần cầm tăm xỉa răng nói. Tối qua ăn năm nồi giả cầy liền có chút giắt răng à.
“Ân, có thể cho ta sao. Vài miếng là đủ, đề phòng a, chỉ để đề phòng.” Chu Bá Thông liền xin xỏ.
“Có mỡ mà húp ý. Ta nói ngươi không về Trùng Dương Cung sao, còn nữa đừng quên chưa nay liền muốn ăn bún đậu mắm tôm. Ngươi liệu mà đi kiếm về.” Diệp Thần liền phân phó nói.
“Cái này có vấn đề đi, sư huynh ta hắn liền muốn đến Đại Lý một chuyến à. Còn sợ ta ở nhà tiếp tục gây chuyện liền muốn đem ta đi tơi.” Chu Bá Thông liền mở miệng nói.
“Vương Trùng Dương muốn đến Đại Lý chơi sao. Chẳng lẽ gái kỹ viện gần đây ăn đủ muốn qua Đại Lý tìm của lạ.” Diệp Thần liền khinh bỉ nói.
“Ân, sư phụ ngươi đừng nói sư huynh ta xấu như vậy a. Hắn là đi đến vì đại sự a.” Chu Bá Thông không bằng lòng nói. Nói chung sư huynh vẫn là sư huynh a.
“Được, ngươi nói chẳng lẽ ở Đại Lý có món gì ngon hay sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dao-he-thong/1361372/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.