Ở chung hơn nửa tháng, giọng điệu của Triệu Nhã như thế nào, hắn nghe sao có thể không biết. Cái giọng điệu nổi giận đùng đùng ở bên ngoài kia, không phải nàng thì là ai?
Hắn sửa lại y phục một chút, đẩy cửa đi ra, lập tức nhìn thấy được hai bên đang đối địch trong đại sảnh.
- Quả nhiên đúng!
Nhìn thấy được rất nhiều bóng người quen thuộc, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.
Không nghĩ tới hắn vừa tới Chân Vũ vương thành, mọi người đã đến. Hơn nữa tự nhiên còn ở trong cùng một lữ quán. Vận khí thật đúng là đủ tốt.
- Người kia là... Bạch Thiềm?
Nhìn thấy được đám người Triệu Nhã, Lưu Lăng, hắn lập tức nhìn sang người đối diện. Đó không phải là người trước đây bị hắn đánh cho ngất xỉu ở trong ngõ hẻm sao?
- Xem ra người này, muốn khi dễ học sinh của ta...
Cục diện trước mắt cũng không phức tạp. Thoáng chú ý một chút là có thể hiểu rõ.
Triệu Nhã là loại người thế nào, hắn còn không biết được rõ rang sao? Trộm đồ... Đùa gì thế!
Ngược lại vị Bạch Thiềm y sư này háo sắc tham tài, không phải loại người tốt lành gì.
Nếu đã chạm tới trên đầu mình, vừa vặn dạy dỗ một chút.
Hắn khẽ cười, nhấc chân đi tới.
...
- Triệu Nhã, không thể đi...
- Đi cùng với bọn họ, còn không biết thế nào...
Nghe được Triệu Nhã quyết định, đám người Trịnh Dương mỗi một đều lộ ra vẻ mặt sốt ruột.
Rõ ràng có thể thấy được, vị y sư này và đội tuần tra cấu kết với nhau làm việc xấu. Một khi qua đó, ai biết sẽ an bài tội danh như thế nào?
- Các ngươi lẽ nào không nhìn ra sao? Hắn là cố ý. Cho dù cho nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng. Khẳng định hắn sẽ còn tiếp tục tăng giá!
Triệu Nhã nói.
Mọi người trầm mặc.
Quả thật.
Đối phương rõ ràng khi dễ bọn họ là người từ bên ngoài đến. Nếu thật sự trả tiền, hắn cũng sẽ nói không đủ, thậm chí còn nói mất những vật khác. So với bị sỉ nhục, còn không bằng đi theo, chứng minh sự trong sạch của mình.
Mọi người vốn tràn ngập mong chờ đối với vương đô của vương quốc nhất đẳng này, cho rằng có thể mở ra hoài bão. Thật không nghĩ tới vừa đến lại gặp phải loại chuyện này. Sâu trong lòng bọn họ sinh ra cảm giác bất lực.
- Đi, chẳng khác nào rơi vào cạm bẫy của đối phương!
- Không đi cũng không được. Đội tuần tra lại ở trong này canh chừng, mở miệng nhất định là trộm dược liệu của hắn, nhất định phải bắt lấy!
Xiết chặt nắm đấm, mỗi một người đêu giận dữ, lại không có biện pháp nào.
- Năm nghìn vạn... Lại năm nghìn vạn! Ta vẫn nguyện ý... giải quyết riêng!
Lưu sư lắc đầu, cũng đầy nhẫn nhục.
Thực sự là rồng bơi chỗ nước cạn bị tôm làm trò, hổ rơi đồng bằng bị chó bắt nạt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.