Trương Huyền không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Bích Như. Hiện tại hắn đang xoa lông mày, cân nhắc xem trước khi đi còn cần phải làm những gì, bỗng thấy một đám mắt đen xông tới.
- Trương lão sư, đừng bỏ rơi chúng ta. . .
- Ngươi muốn đi Thiên Vũ vương quốc? Mang ta đi cùng đi!
- Chúng ta muốn ở bên lão sư. . .
Chính là Triệu Nhã, Trịnh Dương và những người khác.
Cuộc đối thoại của Trương Huyền cùng Thẩm Bích Như vừa rồi đã lọt vào tau đám người, ánh mắt bọn họ đều đều lộ ra sự mong chờ mãnh liệt.
- Muốn đi theo ta?
Trương Huyền quay lại nhìn:
- Các ngươi cần nghĩ cho kĩ. Ta muốn đi đến vương quốc có cấp bậc cao hơn, không phải trò đùa, ở đó có rất nhiều người tài giỏi. Vô số nguy hiểm luôn thường trực, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ dẫn tới họa sát thân, thậm chí tử vong!
- Chúng ta biết! - Cả năm người đều kiên quyết trả lời.
Thời gian bọn họ tiếp xúc với Trương lão sư tiếp xúc không dài, nhưng hắn đối xử với bọn họ rất chân thành, luôn nỗ lực giú bọn họ nâng cao thực lực mà không cầu báo đáp. Trong lòng bọn họ, tình thầy trò sớm đã có thể so với tình thân.
- Không cần quyết định vội vàng như vậy. Ta cho các ngươi một đêm suy nghĩ, ngày mai cho ta đáp án! - Trương Huyền khoát khoát tay.
Nói thật, không chỉ riêng bọn họ có tình cảm với Trương Huyền. Sau thời gian dài dạy dỗ bọn họ, hắn cũng có tình cảm và không nỡ rời xa. Nếu thực sự đưa những học sinh này theo, hắn muốn bọn họ suy nghĩ thật kỹ, cam tâm tình nguyện chứ không phải ép buộc.
Hơn nữa, dù đồng ý đưa họ theo, nhưng hắn không thể để học sinh của mình gặp nguy hiểm. Bơi vì Hồng Liên sơn mạch rất có thể là hang ổ của Độc Sư, vô cùng nguy hiểm. Chính mình còn rất khó đảm bảo an toàn cho bản thân, chớ nói chi là mấy gia hỏa này.
- Trương lão sư, ta không cần suy nghĩ. Tất cả mọi thứ ta có bây giờ đều là ngươi cho, ngươi đi đến đâu, ta theo đến đấy!
Viên Đào lắc đầu, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trong ánh mắt mang theo kiên định.
Hắn là cô nhi, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện gì. Lúc đầu hắn chỉ là một học viên kém nhất học viện, là Trương lão sư từng bước dạy dỗ hắn, cho hắn công pháp tốt nhất, đan dược tốt nhất, bài giảng tốt nhất. . .
Vì vậy hắn mới có thực lực như bây giờ.
Cho nên, hắn không cần suy nghĩ. Trương lão sư đi đâu, hắn đi đấy.
- Ta cũng vậy. Trương lão sư, xin ngươi đừng đuổi chúng ta đi. Chúng ta nguyện ý làm học sinh của ngươi. . . cả đời này! – Người thứ hai quỳ xuống lại cô bé luôn luôn nhu nhược, Vương Dĩnh.
- Xin Trương lão sư đưa ta đi cùng!
Ngay sau đó, Triệu Nhã, Trịnh Dương và Lưu Dương cũng lập tức quỳ xuống, từng ánh mắt kiên định không hề dao động.
Nhìn thấy năm học sinh của mình mặc dù tuổi còn nhỏ mà đã lộ quyết tâm dù chết không hối hận, cho dù Trương Huyền làm người hai đời nhưng trong lòng cũng phải run lên.
- Ta có thể đưa các ngươi đi cùng, tuy nhiên, chúng ta không thể cùng đi một đường. Ta sẽ nhờ mấy người Lưu sư đưa các ngươi đến Thiên Vũ Vương thành. Chờ ta giải quyết xong việc sẽ đi tìm các ngươi!
Trương Huyền chần chờ một chút rồi nói.
Sau khi giải quyết vấn đề khí độc trong cơ thể, hắn khẳng định phải đi Thiên Vũ Vương thành khảo hạch danh sư ở Danh Sư đường.
Để các học sinh đên đó trước, lại có Lưu sư và mọi người chiếu cố, họ sẽ an toàn hơn.
- Đa tạ lão sư!
Khi nghe Trương Huyền đồng ý đưa bọn họ đi, năm người hưng phấn đến mức hốc mắt phiếm hồng.
Bọn họ không biết rằng quyết định ngày hôm nay của mình sẽ làm thay đổi bố cục của đại lục này đến mức nào. Và cuối cùng, năm người sẽ đạt đến độ cao nào.
- Tốt rồi, các ngươi đều trở về chuẩn bị đi. Lần này rời khỏi Thiên Huyền vương quốc, không biết lúc nào mới có thể trở về! - Trương Huyền khoát tay.
- Vâng!
Năm người đồng thời gật đầu, lui ra ngoài.
Sắp xếp cho các học sinh xong, Trương Huyền lập tức đi về phủ đệ. Hắn nhìn thấy Lưu Lăng và hai người khác vẫn một mực chờ mình. Sau khi nói ra ý định sẽ rời đi, hắn thấy bọn họ tỏ ra thất vọng và buồn rầu.
Ngay sau đó, Trương Huyền bảo bọn hắn lấy ra công pháp tu luyện của mình, giúp đỡ chỉ điểm một phen. Kết quả, Lưu Lăng là người đầu tiên cảm nhận về cảnh giới tông sư.
Trịnh Phi mới vừa đột phá không bao lâu, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn rất khó tăng lên. Tuy nhiên, Trang Hiền cũng có tiến bộ rất lớn, chỉ cần củng cố thật tốt, trong nửa tháng có thể trùng kích tông sư thành công.
Sau khi dặn dò ba người thay bản thân chiếu cố "Thân truyền đệ tử", lúc này Trương Huyền mới gọi Tôn Cường tới.
- Lão gia, đừng bỏ ta ở lại, ta muốn đi theo ngươi…
Vừa vào cửa, Tôn Cường lập tức quỳ rạp xuống đất.
Hắn giống như Viên Đào, không có bối cảnh lợi hại gì. Trước khi gặp Trương Huyền, hắn chỉ là một thương nhân nhỏ trong Thiên Vũ thương hội chuyên cho người ta thur phòng, không có địa vị gì.
Người đã mang lại sự kính trọng và uy tín cho hắn chính là người đàn ông trước mắt này. Cho nên hắn ta không nỡ buông bỏ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.