Việc hắn chịu hạ mình đến mức này, thật sự không hề dễ dàng. Nếu không có ta là điểm yếu, với tính cách của hắn, nhất định sẽ liều mạng sống mái với bọn chúng.
Thanh Ngư khẽ thở ra một hơi, gật đầu: "Đã vậy thì thôi. Từ gia chúng ta luôn giữ chữ tín."
Hắn ta từ từ buông ta ra.
Nước mắt ta trào dâng, loạng choạng chạy về phía Tô Nhược Ngai. Tô Nhược Ngai chỉ còn một cánh tay trái, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ mừng rỡ, muốn ôm lấy ta.
Thế nhưng, thứ đón chờ hắn, lại là một lưỡi đoản đao sắc lẹm.
"Phập" một tiếng, lưỡi d.a.o cắm sâu vào người hắn."
"Tô Nhược Ngai sững sờ nhìn ta: "Dao nhi?"
Ta lạnh lùng đẩy hắn ra, thản nhiên nói: "Khinh kiếm Tô Bạch Tuyết, Diêm Vương quỷ kiến sầu, đã đến đây rồi, đừng hòng rời đi!"
Sau gần hai năm giao đấu với hắn, ta đã hiểu rõ võ công của con người này. Dù cho có mất đi một cánh tay, Tô Nhược Ngai vẫn còn một bộ công pháp bộc phát cực mạnh.
Trước kia, không ít thuộc hạ của ta đã bỏ mạng dưới bộ công pháp ấy. Muốn hắn không còn chút sức phản kháng, chỉ bí dược và một cánh tay thôi là chưa đủ.
Tô Nhược Ngai nhanh chóng bị người của ta khống chế. Nhưng hắn dường như không quan tâm, chỉ nhìn ta với vẻ khó tin: "Dao nhi? Nàng..."
Ta quay người lại, trong vòng vây của đám người, từ tốn khoác lên chiếc áo choàng đen mà Thanh Ngư vừa đưa.
"Ta là muội muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dao-nhuoc-ngai/1524136/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.