Hại Thiên Thu đứng trước sự nghi ngờ của Hàn Tuyết Âm, bỏ chạy chính là việc sáng suốt nhất mà nàng từng nghĩ tới. Tuy nói Hại Thiên Thu vội vàng chạy ra khỏi căn phòng nhỏ, nhưng nàng cũng không quên nhẹ nhàng khép cửa lại. Bới vì đó chính là phép lịch sự! Khép cửa xong, Hại Thiên Thu liền xoay đầu nhìn thấy một cảnh tượng thảm thương vô cùng. Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn cắn răng đứng tấn giữa trời nắng chói chang, hai tay là hai quả tạ to bự. Liếc mắt một cái cũng biết mấy quả tạ đó được đúc bằng thép Thiên Cang, một cục nhỏ bằng nắm tay thôi cũng đã mang sức nặng mấy chục cân!
Thuấn Giai trước sau là một bộ dạng oanh oanh liệt liệt, đúng tiêu chuẩn sư huynh. Lâm Chí Hàn thì biểu cảm có chút sâu sắc hơn. Căn bản là hắn giống như khóc tới ngập nhà, khóc tới lũ lụt cả Mộc Thiên Sơn. Hai con người số khổ này tay chân không ngừng run rẩy, đoán chừng cũng sắp tới giới hạn rồi. Hại Thiên Thu không biết hai tên đó bị bắt đứng tấn đã bao lâu, nhưng nàng đoán chắc cả hai sẽ xụi lơ ngã nhào trên đất trong vòng một khắc nữa!
Mà người phạt bọn Thuấn Giai không ai khác chính là kẻ vừa đi vừa la ầm trời, Lam Mạnh Khải. Lam Mạnh Khải chính là tụ khí từ tối qua tới giờ, sáng nay liền lấy hai tên đồ đệ của mình ra làm chỗ trút giận. Hắn vừa đi xung quanh chỉnh tư thế Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn vừa lớn tiếng: "Một đám đồ tôn vô dụng các ngươi!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/2510008/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.