Trong căn phòng yên tĩnh, hai bóng hình ngồi cạnh bàn trà, chân mày cả hai đều cau chặt lại với nhau. Nghi vấn của Lam Mạnh Khải, Hại Thiên Thu hiện tại cũng không nghĩ ra được câu trả lời. Nàng nhìn Lam Mạnh Khải một lúc, sau đó thở dài nói: "Chắc chắn. Cổ tự là loại ngôn ngữ cổ xưa nhất trên đại lục Huyền Thiên. Trải qua trăm năm, vạn năm, tuy có nhiều biến hóa nhưng nhìn chung vẫn giữ nguyên các nét vốn có. Về sau, các đại gia tộc trong nội bộ bất tử nhân lại cải biến bảng chữ dành riêng cho người trong tộc. Do đó mới bắt đầu một số bản cổ tự không thông dụng, gọi là cổ tự hiếm. Một số gia tộc sẽ giới hạn bảng chữ trong nội bộ, một số khác thì không. Nhưng người bình thường cũng rất e ngại việc học cổ tự vì mức độ khó hiểu của nó. Lại qua đại chiến tam tộc, cố tự coi như hoàn toàn bị ma tộc và nhân tộc bài trừ."
"Nói như vậy chuyện Bạch môn chủ biết cổ tự hiếm lại càng kỳ lạ. Tuy nói cổ tự khó học, nhưng không có nghĩa không có người học được. Hay là có bất tử nhân truyền thụ cho hắn." Lam Mạnh Khải nói xong liền nhấp một ngụm trà.
Trước khả năng mà Lam Mạnh Khải đưa ra, Hại Thiên Thu cũng không bác bỏ, nói: "Cũng có khả năng này. Nhưng người tộc bất tử đã quy ẩn hơn ba trăm năm. Thậm chí các trưởng lão còn nghiêm cấm người trong tộc tự ý bước ra khỏi lãnh địa rừng Thanh U nửa bước. Nếu nam nhân áo đen kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/2510013/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.