Hại Thiên Thu tuy ngoài mặt tươi cười, đối với mọi người cũng coi như hòa thuận. Nhưng đối với những người nàng không ưa, thì tuyệt đối không bao giờ có thái độ hòa hảo. Mà cho dù có, thì cũng chỉ là diễn xuất tới xuất thần nhập hóa.
"Hại nha đầu!" Hại Thiên Thu vừa quay đi không bao lâu, một giọng nói hùng hậu liền truyền tới. Kèm theo đó là một trận cuồng phong như bão táp.
Hại Thiên Thu nhanh chóng xoay người né đòn, thân hình uyển chuyển bay lượn trên không. Nàng khẽ cười một tiếng, chân đạp lên vách động, tung người xuất chiêu.
Một đỏ một đen trong nháy mắt hòa với nhau, không thể nhìn rõ ai với ai. Qua hơn trăm chiêu, lúc này cả hai thân ảnh mới dần chậm lại.
Lão giả một thân to lớn cường tráng, nước da màu tiểu mạch, râu quai nón đỏ chót. Trên đầu còn có một cặp sừng nhọn hoắt nhô ra, nhìn có chút dữ tợn. Hắn phủi tay một cái, cười lớn nói: "Khá lắm! Sáu năm chạy ra ngoài chơi cũng không tính là rỉ sét hết tài năng."
"Thiên Thu đa tạ Mặc gia gia nương tay." Hại Thiên Thu cung kính hành lễ.
Thì ra người tới chính là Mặc Gia Hành, Mặc ma tôn uy chấn thiên hạ. Hắn vừa cười vừa lấy bàn tay to lớn vỗ lên vai nhỏ của Hại Thiên Thu: "Kỹ năng khôi phục không ít. Nhưng có điều..."
Hại Thiên Thu nghe Mặc Gia Hành nói, ánh mắt mấy chốc liền ảm đạm: "Người cũng thấy rồi, không có tiến triển."
"Ây, nha đầu ngươi cũng đừng buồn." Mặc Gia Hành thấy nàng ảm đạm, vội vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/2510068/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.